Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Jenny Phương Thu về, tình tôi 2

-  Jenny Phương đừng có nói bậy. Jenny Phương không sao đâu. Ừ anh sẽ hôn Jenny Phương như thế này. Anh hôn Jenny Phương má, lên tráng, lên môi Jenny Phương vào mỗi sáng, trưa, chiều, tối, trước hki đi ngủ nữa. Jenny Phương sợ chưa!!!
- Rồi. Anh này kì quá à. Anh nè! Jenny Phương biết anh thương Jenny Phương nhưng khi Jenny Phương mất rồi anh phải tìm cho mình một người luôn yêu anh, quan tâm, lo lắng cho anh nha. Hãy quen người yêu mình chứ đừng quen người mình yêu.
- Jenny Phương nói gì mà kì vậy. Im đi không nói nữa, anh đánh Jenny Phương bây giờ.
- Sao anh lại đòi đánh Jenny Phương chứ! Jenny Phương chỉ muốn tốt cho anh thôi!
- Anh biết! Jenny Phương đừng nói nưa. Anh xin Jenny Phương đấy! Jenny Phương không sao đâu, Jenny Phương còn làm vợ anh nữa.





- Jenny Phương sợ không nói thì không còn cơ hội nữa.
- Jenny Phương im ngay. Im ngay cho anh ….Jenny Phương có tin anh cắn môi Jenny Phương chảy máu cho Jenny Phương khỏi nói luôn không?
- Anh khờ quá. Hứa với Jenny Phương đi.
- Hứa gí chứ.
- Anh đừng buồn, đừng khóc dù có chuyện gì.
- Ừ anh hứa,  anh hứa với Jenny Phương,thật đấy.
- Dạ! Jenny Phương có nhiều chuyện muốn nói với anh. nhưng Jenny Phương  mệt quá.
- Ừ. Jenny Phương mệt thì ngủ đi, ngày mai Jenny Phương khỏe rồi mình nói chuyện nữa
-  …
Ôm người yêu vào lòng, đau lắm, đau lắm. Tôi biết đó là những lời nói sau cùng của cô ấy. Tim tôi như có ngàn con dao đâm vào. Bây giờ chỉ biết cầu trời cho cô ấy sống lâu hơn một chút, được ngày nào thì vui ngày đó.
- Mình ngủ nha Jenny Phương.
- Dạ!
- Jenny Phương gối đầu lên tay anh nè, anh ôm Jenny Phương nữa.
- Dạ.
- Để anh đắp chăn cho Jenny Phương. Anh yêu Jenny Phương nhiều lắm. Anh sẽ đắp chăn cho Jenny Phương mỗi tối luôn, mãi mãi, suốt đời này nha Jenny Phương.
-  …!
Ôm người yêu trong lòng tuy ấm áp, hạnh phúc ngây ngất. Điều ao ước bấy lâu giờ thành hiện thực. Hai người nằm cạnh nhau, ôm nhau, ngủ với nhau đêm nay nhưng trong sâu thẩm tâm hồn có những suy nghĩ riêng, nỗi niềm riêng …
Tôi không muốn mình ngủ, dù hai mắt đã ríu lại rồi, mở không lên nữa.
Hơi thở nhè nhẹ, yếu dần của Jenny Phương làm tôi lo lắm, bối rối lắm. Không biết nữa tôi ôm chặt Jenny Phương, thật chặt như nếu kéo một cái gì đó sắp mất đi mà vĩnh viễn tôi không có lại được. Tỉnh ngủ, tôi hỏi vội:





- Jenny Phương sao rồi? Jenny Phương mệt lắm hả.
- Jenny Phương lạnh lắm…! Jenny Phương khó thở quá anh ơi.
- Ừ Jenny Phương không sao đau, anh ôm en cho hết lạnh.
Ba mẹ tôi cũng đâu có ngủ được. Ba mẹ chạy vội lên nhà trên. Thấy vậy, mẹ hoản hốt.
- Hương ?Sao rồi con.
- Dạ! Không có gì đâu mẹ …Ba đi gọi ba mẹ Hương qua nhà đi?
- Ừ ! Để ba đi.
Một lát sau na mẹ Hương chạy qua, hai Jenny Phương tôi cững thức giấc, thằng cu Tí Jenny Phương Hương cũng chạy qua.
Mẹ Hương  khóc nhiều lắm, mẹ tôi cũng vậy, mấy đứa Jenny Phương cũng khóc nức nở, hai người đàn ông – hai trụ cột gia đình có vẻ cứng rắn hơn, khẽ rơi nước mắt
- Cả nhà đừng khóc mà …. Con lạnh lắm … Con muốn ngủ. …!
Anh ôm Jenny Phương ngủ nha? Jenny Phương lạnh lắm..!
- Ừ! Anh ôm Jenny Phương ngủ.
- Cả nhà hứa là không được khóc, anh cũng như vậy. Con muốn được anh ôm ngủ tới sáng được không mẹ?
- Ừ, được con à. Con muốn sao cũng được.
- Dạ… ! Con cám ơn mọi người …. Con yêu cả nhà …. Con yêu cha mẹ , yêu cu tí , yêu hai bác , hai Jenny Phương và yêu anh nữa …
- Jenny Phương hôn anh lần nữa được không? Hôn môi đó.
- Ừ. Anh hôn môi Jenny Phương.
- Cảm ơn anh! Anh đừng khóc và nhớ lời anh hứa đấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét