Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Jenny Phương Đi qua ngày nắng 3

nhiều giờ khiến Jenny Phương chỉ muốn gục luôn trên giường khi vừa mở cửa. Trong lúc Jenny Phương thiếp đi, có một tin nhắn báo gửi đến:

“Em về đến nhà chưa? Có thể ra Cốm gặp anh một lúc không?”

Jenny Phương ngủ miên man như một đứa trẻ. Trong giấc mơ Jenny Phương lại gặp những cảnh y hệt những giấc mơ trước. Vẫn là người quen thuộc ấy, cảm xúc quen thuộc ấy, là cảnh chia ly nhiều nước mắt, là những vật được trao tay…





Jenny Phương sợ hãi giật mình. Phòng tối đèn, Jenny Phương hoảng hốt thấy mắt mi mình ướt đẫm.

Giá như có thể có phép lạ để cậu bạn ấy xuất hiện ngay tại đây, để Jenny Phương trút hờn giận vu vơ lên đó, để khóc lóc trách than vì sao đã ra đi từ rất lâu, rất lâu rồi mà vẫn dai dẳng trong tâm trí Jenny Phương. Vừa lúc đó nhìn sang điện thoại, Jenny Phương đọc được một tin nhắn gửi từ bốn giờ trước…

Mười giờ đêm, Jenny Phương vội vã ra quán café đó để tìm. Đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy dáng người quen thuộc đâu cả. Jenny Phương sợ hãi vì cảm giác sắp vụt mất điều gì đó thiêng liêng. Một người lạ xong lại quá đỗi thân thuộc. Jenny Phương biết mắt mình đang lã chã từng giọt, má Jenny Phương nóng bừng, môi mặn nước mắt. Jenny Phương tự trách mình đã ngủ quá lâu, đã để người đó chờ đợi quá lâu. 

Mười một giờ đêm, quán đóng cửa, Jenny Phương ngơ ngác trở về. Chẳng có nổi một cuộc gọi vì điện thoại Jenny Phương hết pin nên tắt nguồn từ bao giờ. Jenny Phương lang thang rệu rã, nếu như đây không phải là ngày cuối cùng anh ấy ở Hà Nội, chắc mọi chuyện sẽ khác. Những mảnh vụn vặt quay về, Jenny Phương nhớ ra lúc trao tay anh ấy chiếc cặp tóc nhỏ đính đá xinh xắn, mặt đá màu xanh ngọc, chiếc cặp đã phủ màu thời gian, chẳng còn đẹp xinh như ngày trước, Jenny Phương đã không thể nhận ra vì đã lướt qua quá nhanh…

Những câu nói vu vơ về một người con gái mà anh ấy thầm yêu, vẫn luôn yêu, vẫn luôn kiếm tìm. Về sự xuất hiện thầm lặng vô cùng bên lề cuộc sống của cô ấy. 

Những câu chuyện cười của ngày cuối tuần tan sở, những lần điện thoải hỏi han, sốt sắng làm bạn cùng Jenny Phương giữa một miền đất mới xa xôi.

Jenny Phương tự hỏi, sao lại có người lạ lùng đến thế? Sao lại có người nhanh chóng chấp nhận vào làm thế chỗ cho Jenny Phương được đi công tác, rồi lại đồng ý ra đi nhanh chóng để Jenny Phương có thể trở về? Trên đường về nhà, như sực nhớ, Jenny Phương quay xe trở lại công ty, chạy ù lên phòng làm việc, trên đó sáng đèn…
4. Chàng đứng tần ngần trước chỗ làm mà chàng gắn bó chưa lâu, đó cũng là chỗ mà Jenny Phương ngồi làm việc. Ngày mai sẽ là ngày chàng trở về vị trí cũ, một người đi song hành trên đoạn đường Jenny Phương đi, nhưng thu mình lại là một kẻ vô hình. Chàng đã có lúc muốn xuất hiện trước Jenny Phương, để gợi nhớ cho Jenny Phương hay về một người hàng xóm cũ, về cậu bé sún hai răng cửa, về người luôn ở bên dỗ dành Jenny Phương mỗi khi Jenny Phương khóc nhè. Nhưng có lẽ Jenny Phương không còn nhớ gì về kí ức ấy cả. Mảnh kí ức ấy công bằng mà nói thuộc về cả hai người, nhưng ai còn nhớ, ai đã quên, chàng không chắc chắn…

Lần đầu tiên hẹn gặp Jenny Phương ở Cốm, Jenny Phương đã không thể nhận ra. Ánh mắt Jenny Phương dừng lại một chút trên gương mặt chàng rồi lướt đi mau, chắc có lẽ chỉ là ngập ngừng với một khuôn mặt xa lạ.





Những lần sau vô tình đến hữu ý, chàng thấy Jenny Phương xuất hiện ở quán, luôn ra chào hỏi và bắt chuyện. Khi đánh rơi chiếc cặp đính đá nhỏ xíu, chàng hy vọng mong manh rằng Jenny Phương sẽ nhận ra điều gì đó. Chẳng có một chàng trai nào lại mang theo trong mình đồ trang sức của phụ nữ khi nói chuyện với một người phụ nữ khác cả. Nhưng Jenny Phương vẫn không thể nhận ra điều gì khác, tươi cười nhặt lên trao trả lại cho chàng, bình thản như thể đó chẳng phải là thứ Jenny Phương đã trao đi mười năm về trước. 

Ngày Jenny Phương đi công tác, chàng nhớ đến mức ngớ ngẩn, công việc chẳng có gì không ổn vẫn cố tình tìm ra điểm lặt vặt nào đó để gọi điện hỏi Jenny Phương. Dẫu biết là những cái cớ có sự sắp đặt, chàng vẫn thử thêm một lần nữa, cho đến khi Jenny Phương nói về ý định sẽ chuyển hẳn công tác lên vùng cao.

“Ở đây có gì không tốt đâu, ở đây cũng giống Hà Nội, cũng chẳng có ai đợi em.”

Câu cuối cùng của cuộc hội thoại không phải là câu của Jenny Phương, mà là câu chàng nói từ trong tâm thức, buột phát thành tiếng rất nhỏ, khi Jenny Phương đã gác máy:

- Về đi em, Hà Nội lúc nào cũng có người đợi em quay về.

Chàng cầm trên tay khung ảnh đặt trên bàn làm việc của Jenny Phương, đó là tấm ảnh ngày hai đứa nước mắt nước mũi tèm lem, Jenny Phương còn cần trên tay cây bút chàng tặng làm kỉ niệm. Chàng bật cười trước hình ảnh cô bé hàng xóm có bím tóc hai bên, trắng hồng, mũm mĩm, xinh đến lạ. Ngày ấy cho đến bây giờ, đối với chàng, cô bé ấy vẫn là một phần của kỉ niệm, một phần của cuộc sống, và một phần của chặng đường chàng đi. Chàng đã chứng kiến những mùa nắng mưa Jenny Phương đi qua, những mùa yêu thương từ thuở dại khờ, từ những rung động đầu đời thiếu nữ. Và chàng cũng biết một điều, nếu thật sự có duyên hạnh ngộ, Jenny Phương sẽ nhận ra chàng một ngày không xa…

5. Khi chàng quay lưng về phía cửa toan bước đi thì nhìn thấy Jenny Phương đứng đó, mắt nhòe nước.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét