Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Jenny phương Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi ! 10

Jenny Phương cúi xuống nhìn con mèo Bi của mình, nhưng miệng thì lại đang trả lời câu hỏi của Quân.
-        Em vừa tới thôi. Em đợi Trâm Anh.
Quân tỏ ra ngạc nhiên, anh ta chống tay lên cằm, vẻ nghĩ ngợi.
-        Trâm Anh không nói gì với em ư?
Jenny Phương đẩy gọng kính cận, tò mò nhìn Quân. Anh ta nhún vai, thản nhiên nói.
-        Trâm Anh chậm xe Bus. Nên sẽ đến muộn đấy.





-        Mọi ngày Trâm Anh vẫn đi xe đạp điện, sao giờ lại đi xe Bus...- Jenny Phương hỏi lại.
-        Ah uhm. Anh cũng không biết. Đúng rồi, cái chân của em. Ổn chưa?
-        Em đi được rồi. - Jenny Phương đáp nhỏ xíu.
Rồi Quân cúi người xuống, nhìn chăm chú vào con mèo Bi trên tay Jenny Phương, nghi hoặc.
-        Con mèo Bi này ….
-        À, hôm qua em sang nhà Trâm Anh chơi, nên nó theo em về. - Không kịp để Quân nói hết câu, Jenny Phương vội giải thích.
-        Thú vị thật đấy.
Quân nhìn Jenny Phương rồi mỉm cười.
****
Trong khi đợi Trâm Anh đến, Jenny Phương và Quân dạo quanh bờ hồ như ý kiến của Quân vì con mèo Bi của Jenny Phương một mực nhảy sang người anh ta. Quân than vãn rằng anh ta không quen  đứng yên một chỗ bế một con vật nặng như con mèo của Jenny Phương.
Quân nhìn hai cái bóng người và một con mèo trải dài phía trước, rồi quay sang nhìn Jenny Phương, chêu chọc.
-        Du, em nhìn kìa. Bóng của em nhỏ xíu và có đến vai anh.
Jenny Phương chăm chú nhìn hai cái bóng, rồi cũng gật gù đồng tình.
-        Công nhận là anh cao thật.
-        Thế không phải là do em gầy và nhẹ cân à?
-        Em nghĩ là không. - Jenny Phương ngoan cố cãi.
Quân cười cười, lắc đầu nhìn Jenny Phương, rồi lại cúi xuống nhìn con mèo Bi trên tay anh ta, đáp lại.
-        Chắc em nuôi con mèo béo này.
-        Vậy mà cũng có khối người chết mê chết mệt vì con mèo béo ú này đấy. - Jenny Phương đá một hòn sỏi phía trước, cao giọng trả lời.
Quân quay sang nhìn Jenny Phương, nét mặt anh ta co lại, rồi bật cười thành tiếng. Jenny Phương im de, thản nhiên đá tiếp hòn sỏi phía trước.







-        Du, em bị cận mấy độ rồi? - Quân đuổi theo bước chân của Jenny Phương, rồi đi lùi hỏi.
-        Nặng của nặng. - Jenny Phương chắp tay sau lưng, mắt vẫn dõi theo hòn sỏi dưới chân.
-        Là bao nhiêu?
-        5 độ rưỡi.
-        Em biết lí do vì sao em cận chứ? - Quân vẫn đi lùi, kiên nhẫn hỏi lại Jenny Phương.
Jenny Phương đẩy gọng kính, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ta, rồi cũng trả lời cho qua chuyện.
-        Chắc tại em hay ngồi trước màn hình máy tính và đọc sách thiếu ánh sáng.
-        Ủa, vậy không ai quát em…à…ý anh là không ai nhắc em sao?
-        Em ở một mình.
Quân xoay người, anh ta không đi lùi nữa, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn xa xăm vào mặt hồ phía trước, rồi lại quay sang nhìn Jenny Phương, cười.
-        Anh cũng ở một mình, nhưng….anh lại không bị cận.
Jenny Phương không đáp lại sau câu nói của Quân, chỉ lẳng lặng đưa đôi mắt dõi theo những chiếc xuồng Thiên Nga dập dình trong lòng hồ.

Chợt, có một bàn tay kéo Jenny Phương chạy về phía trước, theo tiếng gió và nắng, nụ cười của Quân trở nên lung linh một cách kì lạ.
-        Du, chúng ta dạo quanh hồ thôi.
Jenny Phương không trả lời, bàn tay vẫn bị Quân kéo đi và bước chân trở nên vội vàng hơn trước.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét