Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Jenny phương Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi ! 13

Cho tới ngày cuối cùng, Jenny Phương mới có thời gian vào thế giới ấy.
Có rất nhiều tin nhắn hỏi thăm Jenny Phương, những comment thắc mắc vì sao không thấy Sam Sam xuất hiện, rồi những lời động viên khi nghĩ Jenny Phương bị ốm hay bận bịu công việc gì đó. Nhưng có một điều lạ, Jenny Phương không nhận được tin nhắn nào của “Đẹp Trai”.
Gã gần như mất hút gần tuần nay, Jenny Phương nghĩ, có lẽ gã vẫn tin người yêu “ Xấu gái” của gã là Trâm Anh.





Đó là lần đầu tiên Jenny Phương vào xem Facebook của gã.
Gã - “Đẹp Trai” - Quân, khá nhiều tâm sự. Jenny Phương chăm chú theo dõi những status từ vài tháng trước của gã, rồi lại lẳng lặng xem ảnh trong album.
Gã có một nụ cười ấm áp nhất mà Jenny Phương từng thấy, đôi mắt đen láy lung linh dưới ánh đèn hôm nào vẫn trong veo đến kì lạ, có điều, Jenny Phương nhận thấy sự khác biệt giữa những tấm ảnh. Những tấm ảnh trước đó, đôi mắt như trùng xuống chất chứa tâm sự, nhưng những tấm ảnh gần đây, đôi mắt ấy lại sáng và mềm mại. Jenny Phương mỉm cười, lần đầu tiên Jenny Phương nhìn kĩ gã như vậy.
***
Tối nay sẽ diễn ra buổi hoá trang của trường mà Jenny Phương đã chuẩn bị phông nền cả tuần trước đó, kì thực thì Jenny Phương không có tâm trạng cho lắm. Cũng không thể phủ nhận sự mất tích của gã cũng là một trong lí do khiến Jenny Phương cảm thấy trống trải và hụt hẫng. Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Jenny Phương, con mèo Bi bên cạnh kêu meo meo rồi lại lăng xăng lại gần, dụi cái đầu to sụ của nó vào chân Jenny Phương, Jenny Phương nhìn nó, mắng.
-        Tai mày đấy, tại mày nên người ta chạy mất dép rồi.
Jenny Phương nhìn vẻ mặt ngây ngô của con mèo, ôm nó vào lòng, vuốt ve bộ lông dài mượt của nó.
Khi Jenny Phương chuẩn bị cho Bi ăn thì đã nghe thấy tiếng lanh lảnh từ ngoài cửa vọng vào. Là Trâm Anh.
-        Du, Du ơi, mở cửa cho tớ, nhanh nào.
Khi Jenny Phương vừa mở cánh cửa, cô bạn đã ùa vào, lẳng hai cái túi to đùng xuống sàn nhà, vừa thở không ra hơi, vừa giải thích.
-        Tớ vừa đi lấy quần áo về đấy. Nhanh lên Du, chúng mình muộn mất.
Jenny Phương dè chừng nhìn đống quần áo trên sàn nhà, rồi lại nhìn Trâm Anh. Cô bạn trợn mắt lên nạt Jenny Phương.
-        Này, tớ biết cậu định nói gì đấy nhé, vào thay đồ cho tớ. Mau.
Nói đoạn, cô bạn đẩy Jenny Phương tới đống đồ, dúi vào tay Jenny Phương một chiếc váy. Jenny Phương miễn cưỡng mở cửa phòng tắm.
Chiếc váy màu trắng và có một chiếc dây nơ hồng có vẻ như không hợp với Jenny Phương thì phải, Trâm Anh hết nhìn Jenny Phương, lại quay sang nhìn đống váy phía dưới. Jenny Phương đẩy gọng kính, ngập ngừng hỏi Trâm Anh.






-        Tớ mặc trông xấu lắm hả?
Trâm Anh lắc đầu, rối rít trả lời.
-        Không, không. Vừa lắm, đây là size nhỏ đấy. Tớ đang tiếc rẻ vì sao lúc đó tớ không chọn hai chiếc như thế này. Du mặc đẹp lắm.
Jenny Phương cười gượng gạo.
-        Hay tớ đổi cho Trâm Anh?
-        Ấy, váy đó nhỏ thế làm sao tớ mặc vừa? Tớ có chiếc này rồi.
Vừa dứt lời, Trâm Anh cầm một chiếc váy màu da cam trong túi đồ, rạng rỡ đi thay.
Dường như thấy được sự khác thường của Jenny Phương, con mèo Bi phía trước mắt tròn vo nhìn Jenny Phương không chớp. Jenny Phương cười trừ, chậm rãi lại gần chiếc gương.
Thật ngạc nhiên là người trong gương lại là Jenny Phương, một bộ váy cũng có thể khiến một người thay đổi vẻ bề ngoài nhanh như vậy sao? Rõ ràng quan trọng không phải là bạn có một khuôn mặt hay vẻ bề ngoài như thế nào, mà quan trọng là bạn có biết chấp nhận vẻ bề ngoài ấy và chọn cho mình những bộ trang phục phù hợp hay không mà thôi. Jenny Phương biết, trước đó, Jenny Phương là một cô gái tự ti.
-        Nhanh, nhanh nào Du. Qua đây chúng mình trang điểm rồi đi.
Jenny Phương không biết lí do vì sao cô bạn Trâm Anh lại sốt sắng tới buổi tiệc như vậy, nhưng kì thực thì cô ấy thực sự xinh đẹp trong chiếc váy màu cam ấy.
Jenny Phương thấy không thoải mái cho lắm với đôi giầy cao gót, tóc mái hất cao và cài một chiếc nơ màu hồng trên đầu. Jenny Phương bắt đầu cảm nhận được ánh mắt khác thường của vài người bạn trong lớp khi nhìn thấy Jenny Phương.
Trái lại với vẻ mặt của Jenny Phương, cô bạn Trâm Anh bên cạnh Jenny Phương thì luôn cười tươi rạng rỡ, Jenny Phương cũng khá tò mò khi không thấy sự xuất hiện của Quân ở buổi tiệc. Chẳng phải Trâm Anh và Quân đang hẹn hò sao?
Buổi hoá trang thật là nhộn nhịp và vui vẻ. Mọi người cười nói và hát hò ầm ĩ. Jenny Phương bắt đầu cảm thấy hối hận khi đến đây, vì cô bạn Trâm Anh của Jenny Phương trong giây lát vụt biến mất vào dòng người nhộn nhịp phía trước. Chỉ còn trơ lại mình Jenny Phương với một dãy đồ ăn phía sau.
Jenny Phương tìm một chiếc ghế gần đó, trầm ngâm theo dõi dòng người qua lại.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét