Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Jenny Phương Đi qua ngày nắng 1

Giống như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, khi kể lại, chẳng đứa nào trong đám bạn Jenny Phương đủ can đảm để tin.
1. Tuổi thơ của Jenny Phương là những ngày cùng anh hàng xóm chơi trò chơi cắt dán giấy.

Jenny Phương là con một, bố mẹ đi làm bận bịu suốt cả ngày, những lúc Jenny Phương lủi thủi một mình đều cảm thấy sợ hãi. Một đứa bé luôn thấy bế tắc và ám ảnh trong chính ngôi nhà rộng lớn của mình. May thay, ở nhà bên cạnh, phía cửa sổ đối diện, có anh chàng sún hai chiếc răng cửa, thường cười rất tươi, chìa bàn tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy. 





Những lần đầu tiên là những cuộc hội thoại ngắn ngủi, từ phía hai cửa sổ, hai bàn tay bé nhỏ đưa ra không trung vẫy vẫy, một bên có chàng răng sún, một bên có Jenny Phương với bím tóc hai bên lắc lư lắc lư. 

Những lần sau đó, gia đình hai bên để hai đứa chơi với nhau, từ trò cô giáo đến trò bắn bi, cả Jenny Phương và chàng răng sún đều hào hứng tham gia. Hai đứa có thể chơi cùng nhau từ sáng đến tối mịt, buổi trưa mỗi đứa chạy về nhà mở tủ lạnh, bố mẹ sắp sẵn đồ ăn cho cả hai, chỉ việc cùng nhau mang ra đánh chén…

Một tuổi thơ yên bình như thế trôi qua cho đến khi Jenny Phương lên cấp hai, bố mẹ chuyển nhà, anh chàng răng sún cũng chuyển đi đến một vùng đất khác. Jenny Phương chẳng rõ là gia đình họ chuyển đi đâu, chỉ biết lúc chia tay hai đứa khóc mếu suốt một ngày. Jenny Phương dúi vào tay chàng răng sún một chiếc cặp tóc hình hoa nhỏ xíu, lóng lánh đá màu xanh ngọc. Chàng dúi vào tay Jenny Phương một cây bút máy rất đẹp. Và đó là những hồi ức cuối cùng về tuổi thơ êm trôi với anh chàng hàng xóm. 

Jenny Phương đi qua nhiều mùa mưa nắng, đi qua nhiều những mối tình ngang vai. Có những mùa cô đơn đến thắt lòng, có những mùa yêu thương đến cháy bỏng. Có những mối tình vội vàng hời hợt, cũng có những mối tình bình lặng nhưng sâu sắc. Tất cả những gì đã trải qua đều được Jenny Phương trân trọng, song những lúc cô đơn nhất lại là lúc Jenny Phương nhớ về kí ức tuổi thơ bên anh chàng kia. Có thể năm tháng trôi xa đến độ Jenny Phương không nhớ rõ tên người con trai đó, không nhớ cả về khoảng cách tuổi tác giữa hai đứa, nhưng Jenny Phương lại có thể nhớ rất rõ nụ cười tươi rói dưới nắng hè, nhớ khuôn mặt tròn bầu bĩnh có một nốt ruồi nhỏ chấm ở phía đuôi mắt trái. 





Có lẽ, tuổi thơ là miền yên bình nhất trong mỗi người, bạn bè thuở ấy cũng là những người bạn ghi dấu nhiều kỉ niệm nhất chăng?

Từng có thời gian sau khi chia tay mối tình đầu thời phổ thông, Jenny Phương quay quắt nhớ mong, quay quắt kiếm tìm. Jenny Phương ấp ủ hy vọng có thể tìm được người bạn ngày xưa ấy. Bởi trái tim Jenny Phương khi tổn thương chỉ có mảnh kí ức đẹp đẽ ngày ấy mới có thể xoa dịu hay làm lành da. Jenny Phương từng ngốc nghếch hỏi dò người thân ở nhà cũ, thậm chí lên cả những diễn đàn xã hội để tìm cho ra một nhân vật nào đó có-khả-năng là chàng răng sún.

Jenny Phương mơ hồ bật cười. Cảm giác yếu đuối ập đến. Giống như Jenny Phương đã cố tìm một chỗ trú ẩn để sống cho qua những khoảng-không-thể-bình-yên.
2. Jenny Phương vừa đi qua một mối tình khác.

Lần này là do Jenny Phương cảm thấy bất an, cảm thấy mình không an toàn trong một mối quan hệ. Suy cho cùng, con gái chẳng yêu cầu gì nhiều nhặn, chỉ cần có thể tìm thấy một người cho mình cảm giác bình yên, có thể an nhiên yêu thương và trao đi mà không cần toan tính. Những người con trai đi qua cuộc đời Jenny Phương đều có những toan tính rất riêng, hoặc muốn thử cảm giác chinh phục, hoặc đã từng yêu nhưng lại hết yêu nhanh chóng, hoặc cảm thấy không xứng đáng,... rồi tự khắc rời xa Jenny Phương mà thôi. Jenny Phương tìm đến những khoảng lặng một mình. Jenny Phương sợ cảm giác cô đơn cứ bủa vây bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Khi ở công sở, chị em chuyện trò chuyện chồng con, chuyện cơm nước, chuyện những bà mẹ chồng khó tính,… hầu hết là chuyện gia đình và Jenny Phương lúc nào cũng là người ngoài cuộc. Khi có một tổ ấm để nghĩ về, con người ta thường trưng ra sự hãnh diện, thể hiện niềm hạnh phúc rất đỗi lớn lao. Jenny Phương biết, những niềm vui ấy nhỏ nhoi thường nhật, nhưng chúng có ý nghĩa biết nhường nào. Không như Jenny Phương, một đứa vò võ cô đơn, lúc đi làm chỉ một mình, khi về nhà vẫn chỉ một mình. Ngôi nhà nếu không phải là Jenny Phương tự bật đèn từ lúc sáng thì đến tối về vẫn tối om như thế. 
                                                                          
Jenny Phương bắt đầu thèm cái cảm giác có người chờ đợi, có một ai đó chờ đợi và nếu người kiên nhẫn chờ đợi ấy đến với Jenny Phương chỉ vì yêu Jenny Phương thôi thì thật hạnh phúc. 

Jenny Phương đột ngột xin chuyển công tác, muốn thử xa Hà Nội một thời gian, xa cái nơi ồn ào bon chen nhưng chẳng có một ngõ nhỏ của riêng Jenny Phương, xa cái nơi khói bụi xa hoa và những ánh đèn cao áp mông lung mỗi độ đêm về.

Jenny Phương muốn đi xa để thử tách mình ra một miền đất mới, hứa hẹn những điều mới mẻ hơn chăng. 

Chuyến công tác của Jenny Phương kéo dài một tháng, trong thời gian đó có một người mới được chuyển về làm thay vị trí của Jenny Phương trong công ty. Trước khi Jenny Phương đi sẽ phải bàn giao toàn bộ công việc đang dang dở cho người đó.

Và hôm nay Jenny Phương có một cái hẹn, với người đồng nghiệp mới.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét