Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Jenny phương Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi ! 12

Nhưng hôm nay có một điều lạ nữa. Jenny Phương nhận được tin nhắn từ Nhút Nhát, người bạn vẫn luôn theo dõi Jenny Phương trong thế giới này.
-        Sam Sam, cám ơn những bức tranh dí dỏm của bạn.
Jenny Phương mỉm cười, những ngón tay gầy gầy gõ trên bàn phím.
-        Uhm, đó cũng là niềm vui của mình.
-        Không, ý mình là ý nghĩa của những bức tranh. Mình thực sự thấy bản thân thay đổi khi xem những bức tranh của bạn.
Jenny Phương cười híp mí, trả lời.





-        Mình cũng luôn thấy vui và hạnh phúc khi có những người đồng hành như bạn.
-        Uhm, mình nghĩ đó là điều tuyệt vời. Hẹn gặp lại bạn.
Jenny Phương ghé qua page, đăng vài bức tranh và out sớm hơn mọi ngày.
Thực sự thì Jenny Phương không biết những bức tranh ngộ nghĩnh của Jenny Phương đã giúp người bạn Nhút Nhát kia thay đổi bao nhiêu phần, nhưng tận trong thâm tâm, Jenny Phương vẫn cảm thấy vui.
Đôi khi bạn nghi ngờ những gì mà người khác thể hiện qua bàn phím, nhưng Jenny Phương nghĩ, bạn vẫn có thể tin điều đó bằng chính niềm tin của mình. Dù đó chỉ là một lời cám ơn từ một người mà bạn chưa bao giờ gặp mặt, nhưng Jenny Phương vẫn luôn chắc chắn với bạn một điều: cảm giác làm một điều gì đó cho người khác thật tuyệt.
***
Ngay ngày hôm sau, khi vừa đến lớp, cô bạn Trâm Anh đã tíu tít với Jenny Phương về thông báo mới của trường.
-        Du, trường mình thật tuyệt Du à. Cuối tuần này có một một buổi tiệc hoá trang ở trường mình này Du ơi.
Trâm Anh phất phơ tờ giấy thông báo trên tay, cô bạn choàng tay qua cổ Jenny Phương, phấn khích.
Jenny Phương bỏ vội mấy quyển sách lên mặt bàn, ủng hộ cô bạn.
-        Uhm, có vẻ hay đấy.
Trâm Anh chống tay lên bàn, nhìn Jenny Phương dò xét.
-        Đừng nói là Du không đi nhé!
Jenny Phương cười, quay sang nhìn cô bạn, trả lời.
-        Sao cậu biết?
Trâm Anh nhíu mày nhìn Jenny Phương, giọng cô bạn to hơn hẳn lúc ban đầu.
-        Lại ở nhà ôm Laptop hả?
-        Không. - Jenny Phương lắc đầu.
-        Hay đọc sách. - Trâm Anh vẫn dò hỏi Jenny Phương.
-        Không.
-        Vậy thì tốt, vì tớ đã thuê hai bộ vaý cho cả hai chúng mình rồi. Và tất nhiên, tiền thuê rất đắt. Cậu mà kêu không đi là tớ phải bồi thường tiền đấy Du ạ.






Jenny Phương nhìn chăm chăm vào Trâm Anh, cô bạn đã có kế hoạch trước cho buổi tiệc hoá trang ở trường mình trước đó?
Nhìn thấy vẻ mặt bất thường của Jenny Phương, Trâm Anh cười rạng rỡ.
-        Yên tâm. Hôm đó chúng mình sẽ hoá trang ở nhà Du, tớ sẽ mang đồ tới. À, nhân tiện rủ một anh chàng nào đi cùng nữa nhé. - Trâm Anh nháy mắt với Jenny Phương.
Jenny Phương nhìn Trâm Anh hồi lâu, rồi cũng buột miệng hỏi cái suy nghĩ trước đó.
-        Trâm Anh sẽ mời anh Quân chứ?
Cô bạn ngạc nhiên nhìn Jenny Phương, rồi cũng tủm tỉm cười.
-        Sao, Du bắt đầu thấy hối hận vì cho tớ gặp anh Quân của Du rồi hả.
Jenny Phương lắc đầu, nhưng cảm giác hai má đang dần nóng lên.
-        Không, không, chỉ là tớ tò mò thôi.
Trâm Anh nhìn điệu bộ đó của Jenny Phương, rồi cười giòn tan.

Jenny Phương bắt đầu cảm thấy rõ sự khác lạ trong thói quen của mình. Để chuẩn bị cho buổi tiệc hoá trang vào cuối tuần, lớp Jenny Phương được phân công trang trí sân khấu và chuẩn bị phông nền. Khi nghe tới những công việc như : Vẽ và trang trí sân khấu. Trâm Anh tiến cử ngay Jenny Phương.
Và gần cả tuần ấy, chiều nào Jenny Phương cũng có mặt trên trường với cơ man nào là bút vẽ và màu nước.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc gần tuần nay, Jenny Phương hầu như vắng mặt trong thế giới online. Ban đầu, Jenny Phương cảm thấy khá là khó chịu và khó thay đổi, nhưng công việc trên trường và bức vẽ đang dở dang vẫn khiến Jenny Phương không thể rời mắt.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét