Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Jenny Phương Thu về, tình tôi 1

Jenny Phương à, mình xa nhau bao mùa thu rồi Jenny Phương nhỉ? Mùa thu lá tìm về cội, lá vàng khẽ rụng trong đêm...
***
Trời vào thu, gió se lạnh. Những cơn mưa đầu mùa khẽ động tim tôi. Thu đã về rồi? Mùa thu nay đã về…!
Jenny Phương biết không? Mùa thu man mác nỗi buồn lại kéo về, nó như bủa vây lấy anh.
Jenny Phương à, mình xa nhau bao mùa thu rồi Jenny Phương nhỉ? Mùa thu lá tìm về cội, lá vàng khẽ rụng trong đêm. Hôm nay, ở cái làng quê nghèo - nơi mà anh và Jenny Phương khôn lớn. Anh một mình lang thang trên con đường làng quen thuộc để tìm lại chút kỉ niệm xưa - những Kỉ niệm chỉ một thời chỉ riêng anh và Jenny Phương thôi.






Anh biết! Jenny Phương giờ đây ở một phương trời xa hút. Chắc có lẽ nơi phương ấy lạnh lẽo và cô đơn lắm phải không Jenny Phương. Anh nhớ Jenny Phương nhiều lắm, Jenny Phương biết không? Jenny Phương ơi! Mình sẽ không bao giờ gặp nhau nữa đúng không Jenny Phương! Anh buồn lắm Jenny Phương à. Tại sao ông trời cho anh được gặp Jenny Phương nhưng lại không cho anh được ở bên Jenny Phương. Thời gian 3 năm yêu nhau tuy không dài  nhưng cũng là khoảng thời gian đáng nhớ phải không Jenny Phương?
Mùa thu bắt đầu, những chiếc lá úa vàng đầu tiên lìa cành nhè nhẹ rơi xuống khoảng không, lượn vòng rồi đáp xuống mặt đất. Đất nhẹ nhàng ôm đứa con ru ngủ mãi. Để rồi đến khi mùa đông về, chiếc lá vàng dần mục đi, hòa quyện vào lòng đất mẹ. Lá thu, trời thu sao mà buồn, sao mà ảm đạm như vậy hả Jenny Phương. Tình đầu ai bảo dễ quên, tình đầu ai bảo sắc son chung lòng. Lá úa vàng cứ mãi rơi. Những chiếc lá lìa cành cứ một nhiều và một nhiều. Cây xanh bắt đầu thưa lá, thưa dần, thưa dần và trơ trụi. Cây xanh đau xót thương nhớ nhưng phải biết làm sao đây ? Anh phải làm sao hả Jenny Phương ? Anh phải làm sao để được có Jenny Phương, để được trở lại như ngày xưa. Bao kỉ niệm, bao hạnh phúc giờ đây chỉ còn là nỗi nhớ…!!!. Anh xa quê, xa nhà chắc cũng được hơn một năm rồi – kể từ ngày Jenny Phương xa anh mãi mãi. Jenny Phương ơi! Chắc Jenny Phương buồn lắm đúng không, tội nghiệp Jenny Phương của tôi. Jenny Phương đã đi rồi, Jenny Phương có hiểu, Jenny Phương có thấu cho lòng anh không …?
Quyệt lạnh vô  hồn ru Jenny Phương tôi ngủ mãi
Nắm mồ lạnh lẽo hóa riêu phong
Hai thế giới, hai phương trời xa hút, người có buồn có nhớ như anh không. Anh nhớ Jenny Phương nhớ nhiều lắm đấy, nhớ tháng ngày ta mãi yêu nhau. Anh đã hứa với Jenny Phương anh sẽ không khóc, anh sẽ không buồn đâu Jenny Phương. Anh biết Jenny Phương thương anh nhất, Jenny Phương chỉ muốn ở bên cạnh anh, yêu anh và chăm sóc cho anh. Anh cũng vậy, anh chỉ ước rằng được gặp Jenny Phương một lần, dù chỉ một lần thôi! Được không Jenny Phương ?
Đêm nay là đêm đầu tiên anh ngủ ở nhà – chỗ quên thuộc mà khi xưa anh vẫn ngủ. Trên chiếc phản gỗ xưa chắc nịch và đen óng. Cái lạnh lẽo cô đơn trong tâm trí và cái se lạnh của trời thu, cũng như cái vô hồn của chiếc phản. Anh lại nhớ Jenny Phương, nhớ về kỉ niệm xưa . Mình quen nhau được ba năm, Jenny Phương về nhà anh chơi cũng nhiều đúng không, nhưng cái phong tục – lệ làng nên Jenny Phương không được ngủ lại nhà anh , trừ cái đJenny Phương đăci biệt ấy. Anh còn nhớ cái đêm mà Jenny Phương không thể gắn được nữa, Jenny Phương xin ba mẹ về ngủ nhà anh được tận hưởng cái cảm giác ngủ lại nhà người mình yêu là như thế nào. Vì thương Jenny Phương, ba mẹ Jenny Phương và ba mẹ anh đồng ý cho Jenny Phương về ngủ lại với anh .
Cũng trên chiếc phản này, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác hạnh phúc của chuyện tình đôi lứa. Hạnh phúc lắm nhưng sao anh thấy sống mũi mình cay cay, đôi mát long lanh những giọt nước . “Ước gì cứ như thế mãi thì thích nhỉ đúng không anh ”. Vô tình Jenny Phương nói câu nói này nhưng anh biết có là ước nguyện mà bấy lâu Jenny Phương thầm mơ ước. Ôm Jenny Phương thật chặt trong lòng, anh không kiềm được nước mắt. Jenny Phương khẽ bảo:






- Anh đừng khóc mà.
- Ừ anh không khóc.
- Anh à, hãy hứa với Jenny Phương. Anh không được khóc, anh phải mạnh mẽ lên. Jenny Phương không muốn người Jenny Phương yêu nhu nhược vậy đâu.
- Ừ anh hứa! Anh sẽ không khóc. không bao giờ và mãi mãi.
- Anh thề đi! Anh thề đi! Anh không được khóc  Ông bà tổ tiên sẽ chứng gián cho anh .
- Anh thề…Anh không khóc …!Anh yêu Jenny Phương …!
- Jenny Phương cũng vậy! Jenny Phương yêu anh nhiều lắm.
Nắm lấy bàm tay mềm mại của Jenny Phương nhưng sao lòng chua chát.
- Nhà Từ đường họ Phạm chỉ có người trong họ mới được nhủ lại đây, Jenny Phương ngủ với anh đêm nay có nghĩa Jenny Phương đã là người họ Phạm rồi, Jenny Phương là vợ anh rồi.
- Ừ Jenny Phương biết rồi. Ngốc quá, ngủ đi.
Nằm cạnh người yêu cảm giác hạnh phúc , xung sướng nhất – người sẽ cùng mình chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc, xinh xoắn của người yêu. Tôi chỉ muốn hôn lên má, lên tráng rồi lên môi nữa. Tôi thoáng nghĩ, ước gì người mắc bệnh là tôi, tôi sẽ chịu hết mọi đau khổ để cho người con gái mà tôi yêu thương nhất được khỏe mạnh, được hạnh phúc.
-Anh hôn Jenny Phương nha. Jenny Phương xinh lắm.
- …
Không nói gì, tôi hôn lên má, lên tráng rồi lên môi người yêu. Nụ hôn thật ngọt ngào, say đấm mà lòng tôi chết lặng.
- Anh! Từ giờ tới khi Jenny Phương đi rồi, anh hôn Jenny Phương như thế này nha! Jenny Phương hạnh phúc lắm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét