Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Jenny Phương Đi qua ngày nắng 2

Café Cốm tách mình giữa những huyên náo ngoài con phố nhỏ, nằm ngay ngắn, gọn gàng và đẹp xinh trong một góc khuất, bao bọc bởi những hàng rào cây xanh mát. Jenny Phương ngồi đó gõ nhịp tay vào bàn chờ đợi, cảm giác không giống như đang đi làm việc, chỉ đơn thuần như thả mình và thư giãn trong không gian ấm sực mùi café, nghe tiếng róc rách từ hồ cá nhân tạo… Người chọn quán này thật tinh tế, chí ít cũng khiến Jenny Phương cảm thấy mình chắn hẳn sẽ trở thành khách quen kể từ sau buổi hôm nay.

- Chào em, anh là Phong. Em là Vi đúng không?





Đồng nghiệp mới xuất hiện, chào hỏi, tươi cười và nói chuyện cực kỳ thân thiện. Jenny Phương nhoẻn cười, đưa tay ra bắt tay và đáp lại sự thân thiện ấy, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

… Nụ cười khoe ra một chấm nốt ruồi nhỏ xíu ở đuôi mắt trái…

Jenny Phương gạt phăng đi vì có lẽ mình đã bị ám ảnh quá nhiều. Dạo gần đây Jenny Phương càng thấy mình điên rồ hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng lại mơ về khoảng kí ức ngày xưa ấy. Jenny Phương mơ thấy anh chàng hàng xóm cười với mình, vẫy vẫy tay và đưa bàn tay nhỏ xíu ra nắm lấy, Jenny Phương đang chới với trong những cơn ám ảnh kéo dài, như được cứu đúng lúc bèn đưa ra nắm lấy tay người bạn ấy. Jenny Phương biết chỉ là do Jenny Phương suy nghĩ quá nhiều và quá ám ảnh mà thôi. Sự đời thật ra không trùng hợp ngẫu nhiên đến thế.
3. Công việc được bàn giao cho người đồng nghiệp mới không có gì gặp khó khăn, Jenny Phương được cấp phép nghỉ để chuyển giao công tác. Mọi chuyện có vẻ ổn. Kế hoạch rời xa Hà Nội có vẻ ổn. Chỉ có cá nhân tâm trạng của Jenny Phương luôn không vui. Đó là bởi Jenny Phương bị cảm giác cô đơn chi phối nhiều quá, khi mà những cô bạn thân còn mải mê yêu đương và thăng tiến, khi mà gia đình đều trở nên thúc giục chuyện ra mắt người yêu.

Jenny Phương đến Cốm café như một thói quen, chọn góc bàn phù hợp gần hồ cá, có thể nhìn xuống đường qua cái ban công nhỏ tí hon. Vô tình gặp người quen ở đó, đồng nghiệp mới nhận ra Jenny Phương, nhoẻn cười đi lại chỗ Jenny Phương ngồi, trò chuyện một cách rất tự nhiên. Đã có lúc anh ấy hăng say nói tới nỗi rơi ra từ trong áo một cái cặp tóc nhỏ mà không hay biết gì, Jenny Phương chắc mẩm là của cô người yêu bỏ quên, bèn nhặt lên trao trả lại. Anh ấy nhìn Jenny Phương mỉm cười, nét bối rối khiến khuôn mặt đỏ bừng lạ lẫm.

Vậy là buổi tối nhởn nhơ cuối cùng trước khi đi công tác ra Hà Nội hóa ra không tẻ nhạt như Jenny Phương nghĩ, đâu đó ở một góc café ấm sực, Jenny Phương chăm chú nghe những câu chuyện cười, đâu đó trong những cơn gió mảnh lúc đêm về, Jenny Phương được đồng nghiệp đưa về tận cổng, chờ Jenny Phương đi khuất rồi mới rời bước chân đi. 

Jenny Phương bắt đầu những công việc đầu tiên ở chỗ mới không quá khó khăn, không quá bận rộn, mọi thứ đều được nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ là đôi khi có những cuộc gọi từ Hà Nội, hỏi han về công việc mà Jenny Phương đang làm ở công ty. Ra là anh chàng khúc mắc ở đâu đó. Jenny Phương nhoẻn cười giải đáp rất tận tình. Thật ra chẳng có gì khó khăn cả, nếu quen quen một chút thì anh ấy cũng sẽ làm ổn thôi.





Nhưng cả những ngày sau đều thế. Và những cuộc gọi để hỏi han như kéo dài hơn, cuộc trò chuyện giữa hai người lâu hơn. Thỉnh thoảng không chỉ là về công việc, mà về cuộc sống. Anh chàng có vẻ tò mò cho cuộc sống mới của Jenny Phương. 

- Em ở đấy ổn không?

- Hoàn toàn ổn. Em thấy mọi thứ rất tốt.

- Ờ. Giữ gìn sức khỏe nhé!

- Em đang nghĩ tới chuyện xin chuyển hẳn lên đây làm. Có khi thế lại hay.

- Sao tự nhiên có ý nghĩ đó?

- Ở đây có gì không tốt đâu, ở đây cũng giống Hà Nội, cũng chẳng có ai đợi em.

- …

Đầu bên kia im lặng. Jenny Phương nén một nhịp thở dài. Hóa ra Jenny Phương cũng có lúc ngô nghê tự thú nhận rằng mình rất yếu đuối. Nếu là Jenny Phương của những ngày trước, Jenny Phương sẽ không chia sẻ với một người lạ vừa quen những chuyện như thế này. Nhưng không hiểu sao với anh chàng đồng nghiệp Jenny Phương lại chia sẻ. Đơn giản chỉ là không muốn giữ mãi trong lòng một quyết định lớn lao.

Tối trên vùng cao, Jenny Phương lấy trong cặp ra cây bút máy được tặng từ ngày còn nhỏ xíu. Thật ra Jenny Phương luôn cất nó trong tủ kính ở nhà, xong đi công tác lại muốn luôn có nó bên cạnh để ngắm nghía. Từ lâu Jenny Phương đã coi việc cây bút máy sẽ là thần hộ mệnh cho mình, giống như chủ nhân của nó đã từng luôn bên cạnh và kéo Jenny Phương ra khỏi những ngày phải khóc lóc một mình. Khi lớn lên đó hẳn là một chàng trai tốt, sẽ là một người cực kỳ tâm lý và bạn gái của anh ấy cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Jenny Phương luôn nghĩ như vậy.

4. Kết thúc đợt công tác, Jenny Phương trở về Hà Nội, và anh chàng đồng nghiệp cũng nhận lệnh chuyển đi. Trong thời gian ngắn ngủi đó anh ấy đã làm bạn với Jenny Phương, đã giúp Jenny Phương không những giải quyết công việc mà còn dạy cho Jenny Phương nhiều điều về cuộc sống.


Ngày mai anh ấy sẽ đi, Jenny Phương vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn trực tiếp. Mấy lần đều là nói chuyện qua điện thoại. Về đến Hà Nội người Jenny Phương mệt lử, chuyến đi kéo dài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét