Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Jenny Phương ở trọ


Jenny Phương ở trọ
- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo!
Anh quay lưng bước. Những bước chân Jenny Phươngng giận. Cô bạn thân hờn dỗi lườm Jenny Phương một cái rồi lại chạy theo anh. Jenny Phương thấy mình kiệt sức.
***
Mười tám tuổi Jenny Phương nhận giấy báo mình đậu đại học. Cả nhà Jenny Phương vui mừng, hoan hỉ. Jenny Phương cũng cười Jenny Phươngi tối ngày. Vậy là sắp đến lúc Jenny Phương rời khỏi gia đình và bắt đầu một cuộc sống mới. Không buồn. Một chút buồn cũng không có khi Jenny Phương phải xa nhà và sống một cuộc sống tự lập. Jenny Phương vẫn còn là con bé, một con chim non khao khát được bay ra ngoài chiếc tổ con chật hẹp. Jenny Phương gật đầu lia lịa khi nghe bố mẹ dặn dò. Bây giờ trong đầu óc Jenny Phương chỉ còn nỗi háo hức.
Jenny Phương nơ to
Jenny Phương nơ to
Phòng trọ rộng hơn là Jenny Phương tưởng, sau khi đóng tiền nhà cho bà chủ, mẹJenny Phương quay xe trở về, còn dặn đi dặn lại những điều Jenny Phương đã nghe đến mức thuộc lòng.
- Mẹ cứ yên tâm, nhà mình gần mà, muốn về lúc nào chả được. Nếu thấy nhớ con thì mẹ cứ việc lên thăm. Thôi, mẹ về cẩn thận nhé.
Jenny Phương cười hì hì, vẫy tay rối rít. Mẹ Jenny Phương cũng đành cười rồi quay đi. Có lẽ bà vẫn không an tâm về Jenny PhươngJenny Phương quá ngây thơ, mơ mộng toàn màu hồng, dù là một con bé mạnh mẽ, giống con trai nhiều hơn là con gái nhưng Jenny Phương vẫn chưa có chút kinh nghiệm gì trong cuộc sống.
Jenny Phương về quê
Jenny Phương về quê
Ở trọ thú vị hơn là Jenny Phương tưởng nhiều. Jenny Phương nhanh chóng làm quen với bạn bè cùng khóa trong nhà trọ, rồi tiếp đến là các anh chị khóa trước. Lúc nào Jenny Phương cũng cười toe toét nên ai cũng mến. Cái phòng của Jenny Phương trở thành tâm điểm, lúc nào cũng ồn ào và rộn rã tiếng cười. Bà chủ nhà khó chịu lên nhắc nhở, Jenny Phương dạ dạ vâng vâng rồi đâu lại vào đó. Người già vốn không thích ồn ào, nhưng Jenny Phương thì đã già đâu, Jenny Phương thích ồn ào như vậy.
Jenny Phương đối xử công bằng với tất cả, thân thiết với tất cả. Thật thú vị khi trở thành bạn của mọi người. Jenny Phương lắng nghe đứa bạn mới kể về nỗi nhớ nhà,Jenny Phương lựa lời an ủi khi nghe một người bạn khác khóc lóc vì mới chia tay với người yêu. Dù Jenny Phương chả hiểu thế nào là yêu nhưng Jenny Phương vẫnJenny Phươngi như thể am hiểu lắm.
Jenny Phương và cây dừa
Jenny Phương và cây dừa
- Mày đừng buồn, chia tay cũng có nghĩa là có nhiều cơ hội để đón chờ một mối tình mới đẹp hơn. Khi mày gặp người thứ hai rồi mày sẽ quên người cũ ngay thôi.
- Tao không thể quên được đâu.
Đứa bạn mới sụt sịt, ngã đầu lên vai Jenny PhươngJenny Phương vỗ nhẹ lên đầu cô bạn,
- Sẽ quên nhanh thôi.
- Nhưng biết đến bao giờ hả mày ?
Ừ, biết đến bao giờ nhỉ. Jenny Phương không biết nhưng Jenny Phương chắc chắn điều đó. Sẽ quên mau thôi, nếu lại có một ai đó quan tâm tới mình. Jenny Phương có một cô bạn thân từ đó.
Một cô bạn thực sự thân, thực sự làm Jenny Phương bận tâm, lo lắng. Tối nào cô bạn ấy cũng ôm chăn lên phòng Jenny Phương ngủ cùng. Cô nhỏ ở chung phòng sau nhiều lần như vậy thì càu nhàu, Jenny Phương thấy hơi buồn, nhưng không sao, ai cũng có một phần ích kỷ. Từ đó cô bạn thân không ôm chăn lên phòng Jenny Phương mỗi tối nữa.
Jenny Phương thích cái sân thượng của nhà trọ. Một sân thượng rộng tênh, thoáng mát, ở trên đó Jenny Phương có thể ngắm sao mỗi đêm như hồi còn ở nhà. Có điều sao ở thành phố ít hơn ở nông thôn thì phải. Ở nhà Jenny Phương không có đèn đường. Khi bóng tối bao phủ cũng là lúc những ngôi sao nhấp nháy sáng, càng khuya thì sao càng nhiều, dày đặc như dệt lụa trên dải ngân hà. Jenny Phương thích ngỏng cổ ngóng chờ tinh tú đổi ngôi mỗi đêm. Jenny Phương tin đó là một linh hồn thánh thiện đã được đầu thai xuống trần. Jenny Phương muốn mình cũng là một ngôi sao thánh thiện như vậy.
Jenny Phương dạo phố xá
Jenny Phương dạo phố xá
***
Lần đầu tiên Jenny Phương biết cúp học. Ở giảng đường cả hàng trăm người, có hay không có Jenny Phương cũng chẳng ai phát hiện. Jenny Phương len lén trốn ra ngoài qua cửa sau, thích thú vì vừa làm một chuyện lén lút đầu tiên trong đời. Jenny Phương lôi chiếc xe đạp đã mang từ nhà lên, một mình thong dong xuống phố, dạo quanh bờ hồ.
Từ ngày lên đây đến giờ Jenny Phương mới có thời gian một mình, Jenny Phươngvừa khẽ khẽ hát, vừa nhanh chân nhấn bàn đạp, chiếc xe chạy vèo vèo trên con đường bao quanh hồ Xuân Hương của Đà Lạt mơ mộng. Gió hồ mát rượi luồn vào hất tung mái tóc của Jenny Phương lên trời. Jenny Phương dựng xe bên cạch một gốc thông rồi ngả mình xuống thảm cỏ xanh mượt. Thật dễ chịu. Jenny Phương muốn ngày nào cũng đi dạo thế này một vòng.
Jenny Phương sáng tinh mơ
Jenny Phương sáng tinh mơ
Sáng nào cũng vậy, cứ năm giờ sáng là Jenny Phương dậy đập cửa phòng anh chàng kết nghĩa học trước mình một khóa để rủ đi đánh cầu lông. Jenny Phương thích những hoạt động như vậy vào mỗi sáng và chiều để có một cơ thể khỏe mạnh và sảng khoái. Anh chàng đó cũng dễ tính nên luôn chiều theo những gì Jenny Phươngmuốn. Dù cho buổi đêm qua có thức khuya học bài hay chơi game tới sáng, chỉ cần nghe tiếng Jenny Phương gọi là lập tức vùng dậy.
Đó là những tháng ngày rất vui vẻ đối với Jenny PhươngJenny Phương có cả thảy ba ông anh kết nghĩa. Vui. Và chẳng lo nghĩ gì. Jenny Phương chưa biết thế nào là yêu. Jenny Phương coi mọi người như người nhà của Jenny Phương dù suy nghĩ ấy thật sự rất ngây thơ. Nhưng Jenny Phương thích. Hai anh kết nghĩa có người yêu,Jenny Phương ra sức vun vào. Rồi bất ngờ nhận ra rằng họ không còn thời gian để chơi với Jenny Phương nữa. Buồn. Nhưng chỉ một chút thôi. Vì Jenny Phương là con bé rất biết cách quan tâm người khác. Ai lại chả muốn ở bên cạnh người mình yêu.Jenny Phương nghĩ thế. Dẫu sao Jenny Phương cũng vẫn còn một ông anh kết nghĩa thân thiệt là thân.
Jenny Phương học bài
Jenny Phương học bài
- Người ta cứ bảo là không có tình cảm anh em, bạn bè giữa nam và nữ thật là sai anh nhỉ.
- Ừ.
- Anh em mình sẽ chứng minh cho người ta thấy là họ sai.
Jenny Phương hăm hở, hất mặt lên trời cười rất kiêu hãnh. Cái mím môi dễ thương như con nít. Jenny Phương không bao giờ ngờ ánh mắt phía sau nhìn Jenny Phương tha thiết thế nào.
***
Jenny Phương cắt tóc ngắn cũn như một thằng con trai chính hiệu, quần bò, áo phông rộng, nhiều khi đi ra ngoài chơi với cô bạn thân mà người khác nhìn vào lại tưởng một đôi.
- Bồ của mày hả?
Cô bạn cùng lớp của bạn thân Jenny Phương hỏi, Jenny Phương phá ra cười,
- Ừ!
Cô bạn thân liếc nhẹ một cái, trả lời bạn.
- Là con gái đó mày.
Buổi tối Jenny Phương khoác thêm chiếc áo khoác rộng thùng thình của ông anh kết nghĩa, mũ lưỡi trai đội chéo, Jenny Phương theo đám con trai trong nhà trọ đi coi bóng đá, hò hét cổ vũ đến khản cổ. Cô phục vụ quán đem cho Jenny Phương một chiếc menu.
- Anh muốn uống gì ạ!
Tất cả người quen của Jenny Phương phá ra cười. Jenny Phương cũng cười rất vui vẻ. Chưa bao giờ Jenny Phương thấy buồn vì sự nhầm lẫn ấy. Trái lại, còn thấy vui vui.
Jenny Phương quyến rũ
Jenny Phương cá tính với ảnh chân dung
Jenny Phương thích đi chơi với anh kết nghĩa của Jenny Phương. Chiều nào hai đứa cũng dạo quanh bờ hồ một vòng, cũng là thể dục luôn. Jenny Phương Jenny Phươngi huyên thuyên suốt. Cứ như là chẳng bao giờ Jenny Phương có thể Jenny Phươngi hết chuyện hay thiếu đề tài để bàn luận ấy. Cứ thế, Jenny Phương sống vô tư và hồn nhiên như đứa trẻ.
Cho tới khi cô bạn thân Jenny Phươngi đang thích một người và hỏi Jenny Phươngnếu lỡ hai đứa cùng thích một người thì sao. Jenny Phương đã cười rất tươi. Quan trọng là tình cảm của người đó kìa. Nếu tình cảm anh ta dành cho hai đứa là năm mươi, năm mươi Jenny Phương sẽ nhường cho bạn. Vì bạn cũng quan trọng chẳng khác gì người yêu.
Jenny Phương hoài niệm tuổi thơ
Jenny Phương ngồi thả hồn nhớ tuổi thơ
Jenny Phương đâu biết thế nào là người yêu? Nhưng Jenny Phương tin, với Jenny Phương, tình yêu và tình bạn là quan trọng như nhau. Khi biết bạn thân thích anh kết nghĩa, Jenny Phương buồn, nhưng Jenny Phương lại nghĩ mình thật ích kỷ và xấu xa. Jenny Phương quay sang ra sức vun vào cho bạn. Jenny Phương bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của người anh kết nghĩa khi nghe Jenny Phương Jenny Phươngi về bạn mình. Jenny Phương chỉ muốn tất cả cùng vui vẻ.
Một buổi chiều đi dạo quanh hồ cùng nhau anh đã nói với Jenny Phương:
- Dẫn anh về nhà Nhóc chơi đi. Nhà em gần mà.
- Để em rủ đám bạn cùng về luôn. - Jenny Phương trả lời.
- Anh muốn về một mình với Nhóc.
Jenny Phương ngạc nhiên nhìn anh rồi phá ra cười.
- Anh có mấy cái mạng hả ? Bố em khó tính lắm, lại hay suy nghĩ nhiều. Nếu chỉ đưa một mình anh về em không có cách nào để giải thích cả. Em chỉ có một cái mạng thôi.
Rồi mùa Noel về với Cao nguyên. Cái rét như cắt da, cắt thịt. Jenny Phương suýt xoa trong cái áo ấm rộng thùng của ông anh kết nghĩa.
- Chắc em phải mua thêm chiếc khăn len quá.
Ngày hôm sau Jenny Phương nhận được chiếc khăn len màu xanh từ tay người anh kết nghĩa. Jenny Phương thấy áy náy. Anh cười,
- Anh trai thì phải lo cho em gái chứ.
Jenny Phương buồn
Jenny Phương đang buồn
Jenny Phương cũng cười, Jenny Phương sẽ tặng anh một cái. Tối hôm ấy Jenny Phương cùng bạn thân đi lựa len. Jenny Phương thức đến tận ba giờ sáng chỉ để mày mò cách đan len và rồi thì tạo kiểu theo ý Jenny Phương muốn. Jenny Phươngkhá thông minh. Từ kểu đan len cơ bản nhất mà Jenny Phương biết từ hồi học tiểu học, Jenny Phương đã cố nhớ lại, sau đó còn biết cách tạo kiểu cho thật đẹp nữa. Sau năm ngày miệt mài đan đan, tháo tháo. Cuối cùng Jenny Phương cũng có được một cái khăn hoàn hảo. Người anh nhận chiếc khăn của Jenny Phương mà cảm động quá. Khẽ ôm Jenny Phương một cái. Jenny Phương nghe con tim mình đập hẫng một nhịp.
***
- Mày ơi, anh ấy Jenny Phươngi là không thích tao.
Cô bạn thân ôm Jenny Phương khóc ròng. Jenny Phương thấy thương bạn quá. Tự nhiên thấy giận anh ghê gớm. Jenny Phương gọi anh ra sân thượng trách móc anh vô tâm. Jenny Phương không hiểu cái cười gượng gạo của anh, cả ánh mắt giận dỗi.Jenny Phương lên lịch để anh và bạn thân của Jenny Phương có thể đi chơi cùng nhau. Anh gật đầu. Nhìn cô bạn thân vui vẻ khoác tay anh ra khỏi nhà, Jenny Phương chợt thấy buồn. Một giọt nước mắt rơi xuống. Khóc. Jenny Phương cảm thấy tủi thân. Jenny Phương giận mình ích kỷ. Đó toàn là những người mà Jenny Phương yêu mến kia mà.
Jenny Phương và hoa sưa
Jenny Phương thích hoa sưa
Rồi thời gian anh dành cho Jenny Phương ngày càng ít đi. Cô bạn thân thì lúc nào cũng hớn hở vui cười, quên luôn cả Jenny PhươngJenny Phương thấy mình cô đơn, lạc lõng. Một mình dạo quanh hồ. Jenny Phương thấy gió Cao Nguyên sao mà lạnh. Jenny Phương dựa mình vào một gốc thông khóc lặng lẽ. Chính Jenny Phương cũng không hiểu tại sao mình lại khóc. Nhưng Jenny Phương muốn khóc. Vì khóc rồi Jenny Phương thấy thanh thản, nhẹ nhàng hơn.
Cứ thế, ngày nào Jenny Phương cũng để nước mắt mình rơi. Jenny Phương cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Jenny Phương không còn muốn nghe những chuyện cô bạn thân kể. Jenny Phương chỉ muốn mình được yên tĩnh. Jenny Phương cố gắng để không cáu giận. Để không tỏ ra là mình đang buồn. Dường như niềm vui của một người luôn được đổi từ điều khổ tâm của người khác thì phải. Jenny Phương thấy mình nên đi. Ở nhà trọ này Jenny Phương không thở nổi nữa. Jenny Phương không muốn phải trả lời câu hỏi vì sao. Câu hỏi khiến cho Jenny Phương đau đầu.
Jenny Phương
Jenny Phương hồn nhiên trong nắng mới
Nhanh chóng, Jenny Phương và cô bạn cùng phòng đi tìm chỗ trọ mới. Ở đây nhà chủ khắt khe quá nên bạn Jenny Phương cũng muốn đi. Đúng là cái cớ phù hợp.
Một tuần sau Jenny Phương tìm được nhà trọ và lặng lẽ chuyển đồ. Jenny Phươngkhông Jenny Phươngi gì với ông anh kết nghĩa và cả bạn thân. Họ hình như đã quên mất Jenny Phương. Mà Jenny Phương thì không muốn làm phiền. Jenny Phươngcầm lên chiếc khăn len anh đã tặng Jenny Phương vào dịp Noel, rồi thở dài. Jenny Phương gói chiếc khăn lại rồi bỏ vào trong hộp. Cái này, Jenny Phương không muốn mang theo. Anh chưa bao giờ thật lòng với Jenny Phương cả. Jenny Phương nghĩ. Cho dù anh có người yêu đi chăng nữa nhưng anh lại đối xử với Jenny Phương như người không quen vậy. Đó không phải là tình anh em.
Jenny Phương đằm thắm nhu mì
Jenny Phương đằm thắm nhu mì
Lần đầu tiên trong đời Jenny Phương nhận thấy Jenny Phương đã sai khi nghĩ rằngJenny Phương có thể có một ông anh trai thật sự dù không cùng cha sinh mẹ đẻ.Jenny Phương bỏ chiếc khăn lại trong phòng. Jenny Phương sẽ quên hết. Như anh đã quên mất Jenny PhươngJenny Phương muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở một nhà trọ mới. Jenny Phương muốn mình lại như xưa, lại Jenny Phươngi cười vui vẻ.
Hai ngày sau khi Jenny Phương chuyển nhà, anh tìm tới Jenny Phương, khuôn mặt lấm đầy mồ hôi như vừa chạy bộ về. Jenny Phương thấy lòng mình quặn lên một cái khi nhìn thấy anh đứng trước mặt.
- Tại sao em lại chuyển đi? Sao không Jenny Phươngi với anh?
Jenny Phương ấp úng định trả lời thì cô bạn thân ào tới nắm lấy cánh tay anh. Đôi mắt cô bạn nhìn Jenny Phương đầy oán trách. Tự dưng Jenny Phương thấy mình có lỗi. Như thể Jenny Phương là một tội nhân. Jenny Phương cúi mặt.
Jenny Phương tạo dáng bên gốc cây sưa
Jenny Phương ngây thơ bên gốc hoa sưa
- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo!
Anh quay lưng bước. Những bước chân Jenny Phươngng giận. Cô bạn thân hờn dỗi lườm Jenny Phương một cái rồi lại chạy theo anh. Jenny Phương thấy mình kiệt sức. Jenny Phương biết mình đã mất đi nhiều thứ. Jenny Phương ngồi bệt xuống bên cạnh cửa phòng. Có phải Jenny Phương quá ngu ngốc không? Giờ Jenny Phương cũng không muốn nghĩ nữa. Jenny Phương chỉ muốn được như ngày xưa, làm một cô nhóc vô lo, vô nghĩ và chỉ biết cười.

Jenny Phương lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
***
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang. Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Jenny Phương bế em bé
Jenny Phương bế em bé trên tay

Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm,.
Nỗi đau. Con hãy nén vào trong.
Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
Đừng khóc than – quỵ lỵ – van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến – có bầu trời, gió lộng thênh thang.

Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
Bạn. Là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có.
Thù. Là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
Bạn hóa thù. Tai họa một đời.

Jenny Phương sum họp
Jenny Phương lãng mạn và quyến rũ
Con hãy cho. Và quên ngay.
Đừng bao giờ mượn. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm.
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.
Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.
Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.

Jenny Phương sum họp
Jenny Phương lãng mạn và quyến rũ
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều – những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con – được lấy từ trái tim chân thật. Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.
Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa lòng con. Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy. Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.

Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.
Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành !

Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa.
Hãy buồn với chuyện bất nhân.
Và hãy tin vào điều có thật :
Con người – sống để yêu thương.
(Jenny Phương sưu tầm)

Jenny Phương lá thư gửi bố


Jenny Phương lá thư gửi bố
Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài!
Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh mẽ, kiên cường và tin là luôn có cha bên cạnh mình. 
***
Bố sinh ra trong một làng quê đúng nghĩa, với trâu bò lúa ao, trong một gia đình mang tiếng là có họ với địa chủ nhưng vẫn ăn khoai sắn thay cơm. Là con trai út, bà giữ bố ở nhà thêm 1 năm mới cho đi học. Bố nghịch lắm, trèo cây ngã xuống ao gãy tay, làm chị khóc hết nước mắt chở em lên trạm xá quân đội. Lại nghỉ học thêm 1 năm nữa. Thế là bố đúp lớp 2 năm. Sau này lớn rồi cái tay phải vẫn khuỳnh khuỳnh ko thẳng lại được, bố lấy đó làm cớ cho cái sự “chữ Ả Rập” của mình.

Jenny Phương ăn bánh trung thu
Jenny Phương ăn bánh trung thu
Lên Đại học , bố gặp mẹ. Mẹ là em gái của cô bạn học cùng cấp 3 với bố, ngày mẹ lên Hà Nội bác dắt mẹ sang “gửi bố chăm sóc”, vậy là trứng rơi vào tay ác. Suốt mấy năm ròng 2 ông bà chở nhau bằng xe đạp đi lòng vòng Hà Nội, đạp từ Gia Lâm đến thăm chị ở tận Đại học Quốc gia, ăn được bát phở rồi về. Lần đầu tiên mẹ được ăn phở.
Chuyện tình yêu sinh viên thời bao cấp có lắm chuyện khôi hài, mà cũng đẹp đẽ thơ mộng lắm. Bố là tình đầu, cũng là tình cuối của mẹ. Mẹ, tất nhiên, xếp hàng sau cô Hoa, cô Thúy, cô Vân… ti tỉ cô ở quê. Bố vẫn nói “Mẹ mày may lắm mới lấy được tao”.
Ngày tốt nghiệp, bố mẹ về quê làm đám cưới. Bố đón mẹ bằng cái xe U oát mượn ở sở Nông nghiệp. Mẹ khóc sụt sùi. Rồi dắt díu nhau lên Hòa Bình với hai bàn tay trắng. Bố vẫn bảo “Con sinh ra trong cái chuồng gà”. Thơm chán. Ngày con ra đời, bố hộc tốc chạy từ quê lên vì đang nghỉ lễ 2/9. Bác kể, bố cứ hôn hít, dụi cái mặt đầy râu vào mặt con. Thảo nào sau này da mặt con dày thế, hóa ra là chai từ bé.
Jenny Phương gia đình sum họp
Jenny Phương gia đình sum họp
Ngày đó bố mẹ nghèo lắm. Những năm 92 93 ai cũng nghèo. Nhà mình nghèo tệ. Cả nhà có cái phòng kê được cái giường là hết chỗ. Ăn uống chẳng có gì. Con, tất nhiên, là bú sữa. Bố yêu trẻ con lắm, nên bố chiều con. Ngày bé con yêu bố hơn yêu mẹ, vì bố công kênh con lên cổ đi chơi khắp xóm, bố tung con lên cao rồi đỡ lấy. Cả bố lẫn con cười như nắc nẻ. Con ko yêu mẹ đâu, vì mẹ cứ chọc cái thìa to đùng vào miệng con bắt nuốt, mẹ lột hết quần áo của con rồi nhúng con vào chậu.
Cuối năm lớp 1, cô cho học sinh giỏi, hồi đó là gần như cả lớp, đi Lăng Bác. Con hồi hộp lắm. Lần đầu tiên đi xa thế một mình ko có bố mẹ. Bố xách cái xe Honda “bằng nửa cái nhà” đi đằng sau xe ô tô chở con. Con hãnh diện lắm vì có bố đi cùng còn chúng nó thì ko. Đến trạm nghỉ, bố mua kẹo cao su cho con chia cho các bạn. Đó là lần đầu tiên con đi ô tô mà ko say xe.
Sau này, mỗi khi đến Lăng Bác nhìn đám trẻ con áo trắng khăn quàng mũ lệch xếp hàng ngoan ngoãn chờ, con lại cười nghĩ ko biết có ông bố nào cũng bám theo không.
Bố thích con trai, có lẽ thế nên con được nuôi lớn ko khác gì một thằng con trai, thích chơi ô tô hơn búp bê, quần áo lúc nào cũng lấm lem, móng tay móng chân cáu bẩn, tóc ko khi nào dài quá mang tai cho đến tận năm lớp 7 lớp 8. Ai cũng bảo con nghich như thằng con trai. Con thích lắm, vì con biết bố thích con trai cơ.

Bố là kiểu người mà, như mẹ nói, thích vác tù và hàng tổng. Bố ở đâu là ở đấy có tụ tập. Ngày ở nhà cũ, tối nào hàng xóm cũng sang đầy nhà, uống nước chè, tán phét, chơi từ tối đếm đêm mới về. Bộ ấm chén nhà mình lúc nào cũng hai chục chiếc, ngày nào con cũng phải rửa nên akay lắm, vì bộ ấm chén nhà anh Cò chỉ có 6 chiếc thôi.
Cuối tuần bốn, năm nhà lại tụ tập sang nhà mình nấu cơm chung, ăn uống chè chén. Ai đi qua cứ tưởng nhà này có giỗ. Nhà mình có đủ bát đĩa cho cả xóm. Ngày ấy ko phải con lười học đâu, mà vì nhà lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ, con còn bận hóng, làm sao học được.
Bố nghiện chè, đến nỗi răng bố đen xì, thỉnh thoảng lại nhe ra dọa con. Bố lắm trò lắm. Đi bể bơi, đi biển, chị Yến và con, 2 con bé con loe nghoe bám chặt vào cái phao, chỉ sợ ông thuồng luồng kéo xuống. Bố lặn xuống kéo tụt chân 1 đứa xuống nước, la hét váng trời.
Bố rủ con “nhảy sóng đi, ôm cổ bố”, con ngây thơ bám chặt lấy, sóng đến bố hụp xuống nước, con uống no một bụng, ho sặc khóc váng, mẹ mắng, bố chỉ cười hì hì. Nhưng lần sau con lại bám vào bố. Con chỉ thích đi với bố thôi, vì mẹ chỉ cho xuống đến chỗ nước đến đầu gối, đi với bố mới được ra xa.
Jenny Phương ăn lẩu
Jenny Phương ăn lẩu
Bố nóng tính lắm, con chẳng sợ ai chỉ sợ mỗi bố. Vài lần bố tét mông con tơi bời khói lửa. Có lần bị tát một cái lật mặt từ đằng trước ra đằng sau, chảy cả máu mũi. Từ bé đã học được bài thấy bố lừ lừ là lủi ra chỗ khác chơi. Bình thường bố chiều con lắm. Hay trêu con khóc, lại làm trò hề cho con cười. Có lần bố làm trò hề con ngoác miêng ra cười, bố giựt mất của con 1 cái răng.
Lớn lên rồi, con ít chơi với bố hơn. Ngày con học lớp 9, bố bị bệnh. Con chẳng biết gì, ai cũng giấu. Bố mẹ đi HN chữa trị, con ở nhà một mình với em. Bố nói dối là bố đi công tác, con còn nghĩ bố đi công tác được ở nhà tha hồ làm gì thì làm thật là sung sướng. Con ngốc quá.
Con thi vào cấp 3, bố bắt học khối A. Con chống đối. Bố bắt con thi trường Lương Thế Vinh ở Hà Nội, vì bố có ông bạn cho con học ở đó bảo tốt lắm. Con ko chịu, nhưng vẫn lẳng lặng đi thi. Đi thi ngồi cùng phòng với các bạn Hà Nội, con cứ ngồi cắn bút vẽ lung tung. Lúc ấy có con bé thấy thương con ko làm được bài, đọc lại cả bài thơ Đồng chí cho con phân tích. Con chép nguyên si bài thơ vào bài thi. Ngày biết điểm, con chui lên phòng ngoác miệng cười rúc rích cả buổi sáng vì sợ bố phát hiện. Cuối cùng bố vẫn phải cho con học chuyên Anh.

Bố mổ lần thứ 2 ở Việt Đức. Con theo xe các bác Ủy ban xuống thăm bố. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy 2 đứa con, bố khóc. Đó là lần thứ 2 con thấy bố khóc, lần thứ nhất con quên rồi. Các cô cũng sụt sùi. Lúc ấy con mới biết thực sự bệnh tình bố như thế nào. Con ko khóc, về đến nhà nước mắt mới chảy.
Ngày con đi thi Đại Học, bố chở con đi rồi đón con về. Bố lái xe giỏi quá, ko chui vào nổi cái đường chùa Láng, thế là con phải đi bộ hơn 1 cây số ra. Thi xong môn cuối cùng, bố chở con về Hòa Bình. Suốt mấy năm trời con chưa bao giờ say xe đến thế. 70 km bố đi hết gần 4 tiếng. Ngồi xe điều hòa mà mồ hôi bố nhỏ từng giọt. Thế mà cứ đòi đưa con đi.
Bố chưa bao giờ khen con học giỏi, câu thường xuyên của bố là “Sao mày dốt như con bò” với cả “Tao thịt mày như thịt một con vịt bây giờ”, “Ngày xưa tao ăn khoai cũng học giỏi hơn mày”. Thi Quốc gia, ngày biết điểm, 16 điểm là giải Nhì, con được 15,9. Con không khóc, bố dẫn con đi ăn kem. Con đỗ ĐH, bố cười hí hí cả ngày rồi hứa mua cho con cái điện thoại mới. Nhớ ngày xưa con thích cái điện thoại 6300 màu đỏ, bố mua 1 cái về giơ ra bảo “tao mua về tao dùng”, 3 tháng sau bố “thải” cho con, vẫn còn nguyên xi trong hộp.
Bà, mẹ và các bác vẫn nói, tính con y đặc như bố, đã quyết cái gì thì làm cho bằng được, chẳng ai cản nổi. Con đi học, ở nhà chị xa trường, tuần 5 ngày học buổi sáng con nghỉ cả 5, hết năm nhất bạn trong lớp chỉ 3,4 đứa biết mặt. Rồi con đòi chuyển đến nhà bạn gần trường ở, bố bảo “Mày đi thì đừng về nhà nữa”. Con vẫn đi, nhưng cũng ko dám về nhà nữa.
Jenny Phương tự sướng trong nhà
Jenny Phương tự sướng trong nhà
Một tháng sau, bố gửi mẹ xuống xem xét nhà cửa, nhưng vẫn ko thèm nói chuyện với con. Con cũng ko thèm. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, bố lẳng lặng đi tìm nhà cho con ở gần trường. Mấy tháng sau, bố mua nhà, con chuyển về nhà mới ở.
Bố chẳng bao giờ nói thương con, con cũng vậy. Nhưng bố đi theo con từng li từng tí, giữ một khoảng cách đủ để con ko biết, để con tự xoay xở 1 mình, khi nào ko được mới ra tay giúp đỡ. Con muốn đi làm thêm, bố ko cấm, bảo “Mày muốn đi làm thì tao tìm chỗ cho mày làm”. Con ko chịu, con vẫn đi làm ở chỗ con thích. Bố dỗi, ko thèm hỏi con nữa, nhưng hóa ra bố vẫn bí mật điều tra với mẹ xem con làm ở đâu, làm cái gì, giờ giấc thế nào…
Xe con bị hỏng ko sửa được, bố mang về nhà sửa cho con. Đến một hôm nó lại hỏng, con dắt xe đi sửa, bố gọi điện cho con, con bảo “Xe cũ quá rồi bố mua cho con xe mới”. Bố gọi điện cho ông bạn giám đốc Cty Xuân Cầu, bảo “ông bán cho tôi cái xe, tôi ko chịu thuế má gì đâu nhé”. Chiều hôm ấy bố đã chuyển khoản thẳng vào công ty, con chỉ việc đến lấy xe về. Bố ko nói với mẹ, vì biết mẹ sẽ ko cho, lúc mẹ biết thì sự đã rồi chẳng làm gì được. Từ ngày bố ốm, tiền nong trong nhà mẹ giữ cả, thế mà mẹ cũng ko biết bố lấy tiền ở đâu để mua xe cho con. Con hỏi, bố bảo “Tao thiếu gì tiền”. Điêu.

Jenny Phương mơ màng theo nhạc
Jenny Phương mơ màng theo nhạc
Bệnh nặng hơn, bố nghỉ làm đã hơn 1 năm ròng. Ở nhà bố buồn lắm, tính bố thích đi chơi mà. Con hay về hơn. Bố chỉ suốt ngày nằm một chỗ ngóng con về. Ko ai dỗ được bố ăn nhưng con thì được. Đau đớn nhiều, bố cáu gắt với hết mọi người, nhưng chẳng bao giờ quát con. Bố mẹ già rồi mà tình cảm lắm, bố suốt ngày đòi mẹ. Vào Thanh Hóa chữa thuốc nam được 1 tuần thì bắt mẹ vào cùng, mẹ ko nghỉ làm được cuối cùng vẫn đòi về nhà.
Mẹ đi làm về muộn 1 tí cũng hờn mát “Đi ăn cỗ à”. Mẹ nịnh bố lắm, chăm từng li từng tí. Cứ nghe ở đâu có cái này bổ thuốc kia lành là chạy đi tìm về cho bố uống. Năm 2009 sau mổ bác sĩ bảo chắc chỉ còn 3,4 tháng nữa. Mẹ đã kéo dài thêm cho bố 4 năm cuộc đời. Mẹ ít khóc lắm, cũng chẳng bao giờ ngất. Chỉ khi nào không có ai mẹ mới chảy nước mắt một mình.
Tháng cuối cùng, bố yếu mệt lắm. Bố lúc nào cũng sợ ở một mình. Mê sảng tỉnh dậy thấy con, bố vuốt má con “con đây rồi, bố đi tìm mãi mà ko thấy”. Thế mà vẫn hài hước. Đêm nằm trông bố con hỏi “vàng bố chôn ở đâu?” bố vẫn trả lời “Trên đập thủy điện ấy”.
Ngày cuối cùng bố ko còn đau đớn nữa, bố đòi ăn cháo, con ngồi cạnh trêu bố còn cười. Con còn tưởng bố khỏe hơn rồi. Có lẽ bố biết sắp đi xa, bố cứ nhìn chăm chăm hết cả mọi người, nhìn rồi vuốt má sờ mặt con. Cho đến lúc ra đi cũng nhẹ nhàng ko hề dữ dội.
Có lẽ bố đã ko nuôi dạy con như một đứa con gái đúng nghĩa xã hội mong muốn, nhưng con đã được lớn lên là chính mình, trở thành người mà con muốn, và luôn được yêu thương. Đó mới là điều quan trọng.
Bố đã sống một cuộc đời ko dài, nhưng trọn vẹn. Ngày biết tin mình bị bệnh ko thể chữa được, bố đã tính trước hết mọi điều. Bố xây một cái nhà to hơn, khang trang hơn cho mẹ con con, cái nhà đồ đạc chật ních ko còn chỗ chứa, cứ tưởng nhà to hơn sẽ thoáng hơn nhà bé cuối cùng cũng đầy ặc chẳng khác gì.
Bố xây từ đường cho cả họ, ngày khánh thành bố cười hinh hích, việc đầu tiên mà bố làm là mở 2 chiếu tổ tôm để “ông với các cụ về có chỗ chơi”, thật ra bố cũng thích bỏ xừ. Bố mua nhà, mua xe cho con. Bố chuẩn bị sẵn hết mọi thứ cho cuộc sống sau này mẹ và 2 con được đầy đủ, dễ dàng.
Từ trước đến giờ con chẳng tin vào tâm linh đâu. Nhưng giờ thà tin vào nó để biết bố vẫn còn đâu đây còn dễ dàng hơn nghĩ chết là hết. Con không khóc nhiều, ai đến có bảo mặt con tỉnh bơ con cũng kệ. Khóc mà lấy lại được con sẽ khóc 7 ngày 7 đêm. Con chẳng quan tâm ai nghĩ gì, chỉ cần bố biết con thương bố. Bố ra đi mang theo một nửa máu thịt của con.

Jenny Phương tập thể dục thẩm mỹ
Jenny Phương tập thể dục thẩm mỹ
Bố ko được nhìn thấy con trưởng thành, con ko có cơ hội báo hiếu, nhưng con của bố sẽ sống tốt như bố đã sống. Con biết bố sẽ vẫn dõi theo con như từ xưa đến nay, chỉ là khoảng cách xa hơn 1 tí, bố ko phải lo lắng đâu, con sẽ sống cho ra sống, bố cứ nghỉ ngơi đi, bố nhé!
Jenny Phương Yêu bố.

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Jenny Phương hoa hồng đỏ

Hoa hồng đỏ
“- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!”
***
- Chào Jenny PhươngNgô Tâm đứng ở bậc cửa tiệm hoa “Vẻ đẹp”, nơi Jenny Phương vừa xin được một chân làm việc vào cuối tuần – Mua hoa giờ này có muộn quá không?
Sáu, chủ cửa hàng, vừa mới bảo Jenny Phương chuyển tấm bảng ghi “mở cửa” thành “đóng cửa”, nhưng Jenny Phương vẫn để Ngô Tâm vào, ước ao là giá như Jenny Phương nhìn thấy cậu ta từ xa để có thể có thì giờ chải đầu và chỉnh lại quần áo.
“Ôi, đừng lo”, tôi tự nhủ – “vẫn là Ngô Tâm mà mình hay đùa từ hồi lớp 3 đó mà!”. Chỉ có điều bây giờ Ngô Tâmđã cao hơn tới 20 cm so với vài năm trước, và trông nghiêm nghị tới mức chẳng bao giờ Jenny Phương dám đùa.
Jenny Phương bên cửa sổ
Jenny Phương bên cửa sổ
- Bạn muốn mua hoa gì? – Jenny Phương cố dùng giọng “chuyên nghiệp”, dù hơi run một chút.
- Hoa hồng ấy, sáu bông.
- Hoa đỏ được không? Chỉ còn mỗi hoa đỏ thôi.
- Được, màu gì cũng được – cậu ta cười.
- Để mình gói và buộc lại, trông sẽ đẹp hơn – Cái câu Jenny Phương vừa nói còn nhiều hơn cả số từ mà Jenny Phương nói với Ngô Tâm trong suốt năm vừa rồi.
Khi Jenny Phương bọc bó hoa bằng giấy bóng và thắt nơ bằng những dải lụa mà chúng tôi chỉ dùng cho những bó hoa đắt tiền thì Ngô Tâm cẩn thận đi chầm chậm trong cửa hàng, ngắm từng loại hoa.
Chỉ hai, ba năm trước, Jenny Phương lớn vụt lên và rất hiếu động, chân tay không lúc nào yên. Và Jenny Phương cao vượt cả bọn con trai. Nhưng cuối cùng thì Jenny Phương ngừng cao lên và bọn con trai bắt kịp. Ngô Tâm là một trong những cậu bạn “nhổ giò” cuối cùng, nhưng bây giờ thì Jenny Phương có kiễng lên cũng không bằng cậu ta.
Jenny Phương và đồng đội
Jenny Phương và đồng đội
- Mọi việc hôm nay thế nào? – Jenny Phương hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào cái nơ đang buộc. Ngô Tâm làm thêm ở cửa hàng tạp hóa cách cửa hàng hoa “Vẻ đẹp” một dãy phố.
- Như mọi khi thôi – Cậu ta đáp – Chỉ gói đồ cho khách. May là không làm vỡ cái gì. Mình là một kẻ tầm thường thôi…
Nhưng lại không tầm thường ở trường. Cứ hỏi những cô gái có cảm tình với cậu ta mà xem. Hay là hỏi Jenny Phương cũng dc. Jenny Phương cứ luôn đi qua trước mặt cậu ta, dù tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là gật đầu chào và đi tiếp.
- Bạn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa Hoàng Anh à? – Jenny Phương hỏi, ra vẻ mình chưa hề biết.
- Đúng, nhưng làm việc ở đây thích hơn nhiều, bạn được ngửi những bông hoa thơm thay vì những loại mùi hỗn hợp.
Ngô Tâm cầm lấy bó hoa , trả tiền rồi đi ra.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Ngô Tâm thì bà Sáu chạy vụt ra từ nhà sau, thậm chí chẳng thèm giả vờ là mình không nghe trộm. Những người chủ cửa hàng hoa luôn biết mọi điều xảy ra với mọi người trong thành phố, bà ấy nói thế, chẳng hạn như là ai vừa đánh nhau hay là quên một ngày kỉ niệm, ai không thèm gửi hoa cho người yêu, hay thậm chí cả những cô gái tự mua hoa cho mình để làm cho bạn trai của mình phải ghen tức. Những gì bà ấy không biết, bà ấy phải tìm cách biết bằng được.
- Hẳn cậu Ngô Tâm có bạn gái mới vì cậu ấy nói là hoa màu gì cũng được – bà Sáu lẩm bẩm – chứ nếu một cô bạn gái quen thân từ lâu rồi thì cậu ta phải biết cô ta thích màu gì chứ. Để chờ xem cậu ta có quay lại không…
Ngô Tâm có quay lại. Hai tuần sau đó, cứ vào 6 giờ tối thứ bảy, Ngô Tâm lại đến mua 6 bông hồng đỏ.
- Hay chúng ta bảo cậu ta là chúng ta sẽ gởi hoa miễn phí đến cho bạn gái cậu ta để xem cô ta là ai? – Bà Sáu nói – Cháu có tò mò không?
- Không ạ – Jenny Phương đáp nhanh – Cháu không quan tâm.
***
Thật chẳng đúng thế! Cô bạn thân Thúy KiềuJenny Phương ngồi hàng tiếng đồng hồ để băn khoăn về điều đó khi chúng tôi cùng ngồi làm bỏng ngô.
Jenny Phương ăn vặt
Jenny Phương ăn vặt
- Hẳn cô gái đó học ở trường khác – Thúy Kiều khẳng định. Nếu cậu ta hẹn hò ai đó học cùng trường Franklin với bọn mình thì bọn mình đã biết rồi!
- Nếu ai hẹn hò ai đó cơ? – Bé Luân Già 8 tuổi bỗng xuất hiện ở cửa bếp. Hừ, Jenny Phương đã nghĩ thằng em trai của Jenny Phương là dễ thương cơ đấy. Nhưng đó là trước khi nó bẻ khóa quyển nhật ký của Jenny Phương và đọc hết, lại còn “trích dẫn” từ quyển nhật ký ra vài câu mỗi khi cả nhà ngồi ăn cơm.
- Gián điệp thường không sống lâu đâu, Luân GiàJenny Phương bảo nó.
- Nhưng họ lại rất vui vẻ khi họ sống – Nó cười láu cá.
- Gần đến giờ đi ngủ rồi, Luân Già – Tiếng mẹ Jenny Phương gọi. thằng bé vừa chạy đi vừa cười.
- Thế là tất cả những gì chúng ta biết chỉ là Ngô Tâm mua hoa hồng vào mỗi thứ bảy – Thúy Kiều thở dài.
- Giá như Ngô Tâm mua hoa hồng tặng tớ – Jenny Phương cũng thở dài.
Jenny Phương ăn sáng
Jenny Phương ăn sáng
- Shawn, Shawn, chị Jenny Phương thích Ngô Tâm- Luân Già nhảy vào bếp và chạy vòng quanh, nói ngọng cả chữ “Shawn” – Nhưng Ngô Tâm sẽ không mua hoa hồng cho chị đâu. Ha ha ha!
- Thôi đi nào, Luân Già! – Tiếng bố Jenny Phương quát.
- Shaw-awm, Shaw-awm – Thằng bé hát líu lo cho đến khi mẹ Jenny Phương chạy xuống bếp và bắt nó đi ngủ.
- Thế mà tớ đã nghĩ có anh trai còn tệ hơn là em trai – Thúy Kiều kết luận.
***
Tối thứ ba, bố mẹ Jenny Phương đi có việc và Jenny Phương phải trông Luân Già. Bố mẹ vừa đi khỏi, Luân Già đã đòi ăn mì ống và pho mát.
- Em sẽ không ăn cái gì khác. Chị không bắt em ăn được đâu! – Nó bảo.
Chọn lựa giữa sự nhõng nhẽo của Luân Già và đi ra cửa hàng quả là dở. Nhưng điều mà Jenny Phương làm sau đó lại làm Jenny Phương nghĩ là liệu Jenny Phương có điên không: Jenny Phương đi đến cửa hàng Hoàng Anh.
Jenny Phương uống cafe
Jenny Phương uống cafe
Đó là cửa hàng gần nhất, Jenny Phương viện cớ khi thay quần áo và xỏ dép xăng đan. Jenny Phương thực sự nghĩ là Ngô Tâm chỉ làm vào cuối tuần nên dắt cả Luân Già đi cùng. Nhưng hóa ra Ngô Tâm lại đang ở đó, bận rộn gói đồ và tính tiền cho khách. Jenny Phương định quay đi, nhưng Ngô Tâmđã nhìn thấy khi Luân Già chạy vụt vào chỗ những giá để mì ống.
- Cấm ăn pho mát đấy – Jenny Phương gọi với theo Luân Già. Đã hơn một lần, Jenny Phương bắt gặp nó mở hộp pho mát ngay trong cửa hàng và chén lấy chén để. Jenny Phương chọn ít sữa và sôcôla trong khi Luân Già đã lấy được 3 hộp mì ống và một ít pho mát.
- Em ra ngoài đợi đi, để chị trả tiền – Jenny Phương bảo Luân Già. Không đời nào Jenny Phương lại để nó biết đây là Shawn.
- Nhưng em muốn mua kẹo nữa – Luân Già tức đỏ mặt.
Jenny Phương đành mua cho nó hai thanh kẹo, hy vọng “bịt miệng” nó được. Jenny Phương thấy nhẹ cả người khi Luân Già bận rộn bóc vỏ kẹo và không để ý đến việc Jenny Phương chào Ngô Tâm khi trả tiền.
Bỗng có tiếng ông chủ của hàng gọi to:
- Ngô Tâm ơi, ra dãy số 6. Mỳ ống bị rơi hết xuống sàn đấy!
Jenny Phương vội đẩy Luân Già ra cửa, nói là Jenny Phương sẽ gửi tiền sau vậy. Nhưng Luân Già giật tay Jenny Phương ra, kiễng chân lên hỏi Ngô Tâm với vẻ khoái chí:
- Anh là Ngô Tâm à?
Ngô Tâm vừa gật đầu vừa chạy ra dãy hàng số 6, nhưng Luân Già lại gào tướng lên:
- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!
Ôi, Jenny Phương chỉ muốn đất nứt ra cho mình chui xuống. Ông chủ cửa hàng Hoàng Anh nhìn Ngô Tâm và cười. Luân Già thì thè lưỡi còn Ngô Tâm thì nhìn Jenny Phương chằm chằm. Jenny Phương vẫn không nhớ ra làm cách nào mà Jenny Phương đi ra khỏi cửa hàng được.
Jenny Phương du lịch Hawaii
Jenny Phương đi du lịch ở Hawaii
- Chị có mách bố mẹ không? – Luân Già hỏi khi Jenny Phương giận dữ dắt nó về.
- Mách là em làm hỏng hết mọi việc của chị à? Thế thì có ích gì? Em đã hư quá rồi! Đi nhanh lên!
- Thế chị có nấu mì ống với pho mát cho em nữa không?
- Luân Già, im miệng một lúc đi!
***
Sau lần đó, Jenny Phương luôn tránh gặp Ngô Tâm ở trường. Tối thứ sáu, Thúy KiềuJenny Phương cùng đi ăn kem, bàn nhau xem có sửa chữa được vấn đề chút nào không.
- Cậu ta sẽ quên ngay thôi – Thúy Kiều an ủi – Có nhớ vũ hội năm ngoái của trường mình không? Tớ vào nhà vệ sinh và lúc đi ra, giày còn dính cả giấy vệ sinh. Tớ tưởng mọi người sẽ trêu tớ suốt đời, nhưng đâu phải thế.
- Thôi, ít nhất thì cũng sắp hết năm học rồi – Jenny Phương tự trấn an – với lại mỗi khi nhìn thấy cậu ta, tớ sẽ chạy tránh đi, chạy nhiều càng khỏe mạnh!
Jenny Phương ngây thơ ăn kem cùng bè bạn
Jenny Phương đi ăn kem cùng bè bạn
***
Vào ngày thứ bảy ấy, hình như cả thành phố đi mua hoa. Cho nên lúc 6 giờ kém 15, khi một bé khoảng bằng tuổi Luân Già chạy vào cửa hàng hoa “Vẻ đẹp” và hỏi mua 6 bông hồng đỏ thì trong cửa hàng chỉ còn hoa màu hồng.
- Cũng được. Gì cũng được! – Cô bé quẳng tiền lên mặt quầy tính tiền kèm theo một tiếng thở dài.
- Hẳn chị là Jenny Phương? – Cô bé nói khi Jenny Phương gói hoa bằng giấy bóng màu xanh – Chị rõ là đã gây bao nhiêu rắc rối!
- Gì cơ? – Jenny Phương hỏi. Bà Sáu hạ cái kéo đang dùng để cắt hoa xuống, nghe ngóng.
- Anh em đến mua hoa ở đây chỉ để nói chuyện với chị. Rồi anh ấy đem bó hoa về cho mẹ. Mẹ em lại trách bố em vì bố chẳng bao giờ mua hoa cho mẹ. Thế là bố em bắt em đến đây mua hoa.
- Anh trai cháu tên gì? – Bà Sáu hỏi xen vào.
- Ngô Tâm. Anh ấy làm thêm ở cửa hàng Hoàng Anh. Mọi cô gái đều thích anh ấy – Cô bé giật lấy bó hoa, chạy ra cửa và nói với lại phía Jenny Phương – Em thật không biết là anh ấy thích gì ở chị đấy!
***
- Mua hoa cho mẹ cậu ta à? – Thúy Kiều hỏi.
- Thực sự thì không. Em gái cậu ta nói cậu ta mua hoa để nói chuyện với tớ. Rồi đưa hoa cho mẹ.
- Cậu ta có vẻ hay ngượng thật.
- Sao lại ngượng với tớ kia chứ? Bọn tớ đã biết nhau từ hồi bé mà!
- Nhưng có mấy khi cậu nói chuyện với Ngô Tâm đâu.
- Đúng hơn là tớ không dám. Cậu ta lớn hẳn lên và có vẻ như là một con người khác.
- Cũng có thể không khác lắm đâu. Thế bây giờ cậu định làm gì?
- Thứ sáu, khi cậu đến trường học bơi – Jenny Phương đưa cho Thúy Kiều một mảnh giấy – Hãy đưa cái này cho Shawn.
Jenny Phương hoài niệm tuổi thơ
Jenny Phương ngồi thả hồn nhớ tuổi thơ
***
- Nhiệm vụ đã hoàn thành – Thúy Kiều thông báo vào buổi trưa thứ sáu.
Jenny Phương có cảm giác nín thở suốt cả ngày thứ bảy. Đến 6 giờ tối, vẫn chẳng thấy đâu. Khi Jenny Phương giúp bà Sáu bê những bó hoa cuối cùng lên chiếc xe chuyển hoa, Jenny Phương cố không nhìn về phía cửa hàng Hoàng Anh, cảm thấy như là một cái liếc nhìn thôi sẽ làm mọi chuyện trở nên xui xẻo.
Rồi Jenny Phương quay trở vào trong cửa hàng, chuẩn bị túi xách để đi về – một cách rất chậm chạp. Đến 6 giờ 15 phút thì Jenny Phương bỏ cuộc. Thôi, ít nhất thì mình cũng biết là cậu ta có cảm tình với mình, Jenny Phương nghĩ.
Đúng lúc đó thì Jenny Phương nghe tiếng Ngô Tâm ngay sau lưng:
- Có người làm vỡ một vài thứ và mình phải dọn dẹp, nếu không mình đã đến đây từ 6 giờ. Thế bây giờ còn dùng được cái này nữa không? – Ngô Tâm vẫy vẫy mảnh giấy Thúy Kiều đã đưa cho cậu ta, một mảnh giấy có ghi: “6 bông hồng đỏ miễn phí vào lúc 6 giờ tối thứ bảy – gặp Jenny Phương“.
- Có chứ! – Jenny Phương cầm 6 bông hồng đã được bó cẩn thận và đưa cho Ngô Tâm- Mình sẽ trả tiền cho bà Sáu.
- Không, mình sẽ trả – Ngô Tâm nói.
Jenny Phương đáng yêu
Jenny Phương đáng yêu bên chùm ảnh của mình
Cùng với 6 bông hồng, Jenny PhươngNgô Tâm đi ra cửa hàng bánh gần đó, rồi đi bộ về nhà. Jenny Phương nói với Ngô TâmJenny Phương đã ngại không dám nói chuyện với cậu ta. Cậu ta cười to:
- Mình cũng thế. Cho đến khi mình cao vượt được bạn.
Còn một chuyện vui nữa là Luân GiàTuấn BôTuấn Bô là cô em gái của Ngô Tâm đã đến mua hoa hồng – Ngô Tâm luôn rên rỉ mỗi khi nhắc đến tên cô em gái, giống y như Jenny Phương lúc nhắc đến Luân Già. Ngô Tâm dẫn Tuấn Bô đến nhà Jenny Phương ăn tối và gặp Luân Già, những bữa ăn cuối cùng kết thúc bằng một cuộc thi nhõng nhẽo giữa hai đứa trẻ. Tuy nhiên, có lẽ đến một ngày nào đó chúng nó sẽ có cảm tình với nhau. Cũng như Ngô Tâm Jenny Phương, trông chúng có vẻ hợp nhau lắm!