Cổng trường Đại Học một nơi nghe thật quen thuộc làm sao,đó là nơi hình thành nên bao ước mơ hoài bão của bao thế hệ sinh viên và đó cũng là nơi đã chôn đi những thứ ước mơ hoài bão của họ chìm vào quên lãng.Con đường mỗi người đi đều do số phận an bài có thể vinh quang có thể thất bại nhưng những thứ họ đạt được đằng sau là một cái gì đó ảo ảnh,họ luôn che giấu bản chất thật của họ rồi từ đó những ảo ảnh đó đã dần dần trở thành con người của họ một con người giả tạo.





Ngày đầu tiên nhập học cô gái đó mang theo ước mơ xây dựng được một cái gì đó cho đất nước này, nhưng cuộc sống còn nhiều thứ phải lo toan gia đình co gái lâm vào cảnh bi đát. Cha cô mất đem theo trong người cô bé sinh viên một cái gì đó mất mát to lớn, rồi những khó khăn cũng bắt đầu ập đến người cô gái trẻ khi hằng tháng không nhận được tiền nhà do gia đình gửi lên giống như những bạn bè cùng trang lứa. Một mình nơi xứ lạ quê người cô bé phải lo toan cuộc cuộc sống mưu sinh vừa học vừa làm,đó cũng chính là khoảnh khắc một bước ngoặc mới trong cuộc đời cô gái trẻ. Lúc đó cô cần một bàn tay chở che,một giọng nói động viên,một người dẫn đường trong tăm tối của người cha người anh dành cho con lúc mới vào đời nhưng cũng chính lúc đó cô bé đã biết được rằng giờ đây chỉ có một mình cô, cô té thì chỉ một mình cô đứng lên và trên vai cô còn người mẹ và đứa em thơ....



Thuở ngây dại ta vào đời hớn hở
Giơ đôi tay lên với khoảng không trời
Mang hoài bão cánh tâm hồn rộng mở
Biết gì đâu bốn phương ấy chơi vơi



Rồi lặng lẽ- đây giòng sông nhẫn nhục
Đây mùa đông rơi rơi lá đắng cay
Với mùa thu hiu hắt gió heo may
Và có lúc ta ngỡ mình kiệt lực