Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Jenny Phương và anh


Đã gần năm năm rồi kể từ ngày anh ra đi...

Một buổi chiều mùa thu,không nắng oi bức cũng chẳng mây đen âm u cả bầu trời.Một dãy nhà trọ cho sinh viên nghèo cạnh bờ sông có hai hàng trứng cá che mát một góc đường.Đó là một khung cảnh thật bình dị chẳng đẹp cũng chẳng nên thơ như một câu chuyện cổ tích.Nhưng cũng chính nơi đó là nhân chứng cho tình yêu của một đôi trai gái yêu nhau tha thiết ngay từ ngày đầu gặp nhau...
Chàng trai mang tên một người thiếu niên chung tình "Vạn Tử Lương" còn người con gái mang tên của một loài chim hiền mang giọng hát hay cho mọi người "Họa My".Ngày ngày cùng nhau đi ăn,đi học...hai trái tim đã biết rằng đã tìm được một nữa của nhau,đó là những khoảng thời gian êm đềm nhất của hai người...

Nhưng những hạnh phúc mong manh ấy tưởng chừng sẽ là bền lâu mãi mãi,dòng đời xa xăm đã cuốn đi những ảo ảnh êm đềm của tình yêu đôi lứa. Một đêm Trung Thu trời sáng trăng rất đẹp,mọi người đều nô nức đi đón Trung Thu họ thả những chiếc thuyền giấy rất mỏng manh trên thuyền cắm những ngọn đèn cầy xinh xinh soi sáng cả lòng sông nơi khu nhà trọ. Cũng chính đêm đó cô gái ấy đã rời xa người con trai mãi mãi....
Và cứ thế mỗi năm người con trai ấy lại tìm về chốn xưa một lần. Chàng tìm lại kỷ niệm của một thời xa xưa ấy,tìm lại dư âm văng vẳng trong ký ức của chàng,tìm lại những hình ảnh thân thuộc đã một thời gắn bó với chàng suốt quãng đời sinh viên.Cứ thế năm năm đã qua đi chàng vẫn chờ đợi hình bóng cũ...


Hàng cây xưa giờ trở thành kỷ niệm
Ký ức đầu đâu dễ đã lãng phai!
Lối mòn xưa giờ chỉ còn một nữa
Một nữa đợi chờ một nữa ở xa xăm! (Anh)

Em vẫn còn đây vẫn tìm về kỷ niệm
Vẫn âm thầm dõi bước bóng chân anh
Nhưng anh ơi chuyện đời là ngang trái
Hai phương trời hai đứa cách hai nơi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét