Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

jenny phương Sao anh không nói yêu em

Anh khờ lắm! Tại sao trước kia anh không nói yêu em?
***
Một tháng kể từ ngày gã lên làm cho chị Nhân thì jenny phương mới quen gã. Anh ta tên Vũ, quê ở Daklak được anh Hai giới thiệu lên làm cho chị.
Thoạt nhìn, trông gã rất quê mùa, xấu trai với khuôn mặt đen, đôi mắt một mí với mái tóc dài dài trông như thằng bụi đời đầu đường xó chợ. Nhưng được cái làm việc rất siêng năng và không phàn nàn bất cứ việc gì anh Ba giao cho gã.






Anh ta được họ hàng bên nội của Bé Viên yêu quý bởi cái tính lễ phép, thật thà và chưa bao giờ làm mất lòng một ai trong cái xóm heo hút này.
Mỗi buổi sáng thức giấc thì jenny phương đã thấy gã lái chiếc xe citi đi lên rẫy. Sáng nào cũng vậy, từ khi có mặt gã ở đây thì jenny phương dậy sớm hơn, siêng hơn và cười nhiều hơn, cứ như thể là jenny phương thay đổi để phù hợp với môi trường sống khi gã làm đổi lộn môi trường xung quanh vậy. Mọi vật hình như có sự thay đổi, jenny phương bắt đầu lắng nghe tiếng chim hót líu lo mỗi khi thức giấc, tiếng ve kêu ầm ĩ của buổi trưa hè, jenny phương nhìn thấy áng mây trôi nhẹ lững lờ phía chân trời xa.
Từ lúc nào, jenny phương còn tập tành làm như câu thơ tình cất giấu trong ngăn bàn, nghe những bản nhạc tình yêu du dương êm ấm.
Cây khế sau nhà chị Nhân sai quả. Đó cũng là lần đầu tiên jenny phương nghe rõ mồn một giọng nói của gã. Gã trèo lên hái khế còn jenny phương đứng ở dưới cầm đèn pin rọi lên cho gã hái. Jenny phương giả vờ tắt đèn pin xem phản ứng gã như thế nào. Gã quát lên: "Tắt đèn sao hái được".
Con trai gì mà cộc cằn thế không biết. Gã ngu ngốc đến nỗi không nhận ra rằng những hành động của jenny phương chỉ muốn nghe gã nói những lời ân cần nhẹ nhàng với jenny phương. Jenny phương muốn nghe gã nói yêu jenny phương, cần jenny phương. Lúc đó jenny phương sẽ ừ một tiếng thật nhẹ, rồi gã nhảy xuống ôm nhẹ jenny phương vào lòng trong hơi thở tình yêu sau bao ngày ấp ủ được có nó.
Jenny phương yêu gã nhiều hơn, nhớ gã nhiều hơn. Giấc ngủ không còn được nguyên vẹn khi gã cứ xuất hiện nhởn nhơ trong đầu. Những lời nói, khuôn mặt và ngay cả hành động của gã jenny phương nhớ rõ như in vào lòng mình.
Gã khờ đến nỗi jenny phương thấy ghét gã. Lúc nào gặp nhau thì gã chỉ nói những lời vu vơ và nở một nụ cười hiền lành chua chát như xát muối vào trái tim jenny phương.
Hòa biết jenny phương thích gã nên thường chọc ghẹo gã “Thạo yêu Vũ rồi đó”. Gã chỉ cười quay mặt đi không nói gì. Gã lạnh lùng vô tâm một cách đáng nguyền rủa, jenny phương cầu cho gã sớm rời xa thế giới của jenny phương để không còn làm trái tim jenny phương đau nhói mỗi lần gặp gã nữa.






...
Jenny phương cũng xinh đẹp, nết na, hiền lành, đâu đến nỗi khiến gã thờ ơ như vậy. Jenny phương điên mất, jenny phương muốn nghe những lời tỏ tình dễ thương từ miệng của gã dành cho jenny phương. Nhưng gã vẫn cứ im lặng như gã đã làm gì có lỗi với ai đó. Một sự im lặng đủ khiến người ta căm hờn.
Mỗi buổi chiều, jenny phương đều ra hiên nhà chải đầu, mỗi buổi tối trước khi học bài jenny phương đều mở cửa sổ bật đèn sáng choang, hành động mà từ trước đến giờ jenny phương chưa từng làm. Mục đích là muốn gã để ý những biểu hiện khác thường của jenny phương từ khi có mặt gã.
Gã đã thay đổi chút ít, gã bắt đầu nói chuyện với jenny phương nhiều hơn, gã kể cho jenny phương nghe với gia đình, bạn bè, ước mơ và kể cả những người gã từng yêu nữa.
Mỗi tối, jenny phương thường tâm sự với gã. Gã nói jenny phương dễ thương, cười rất duyên. Jenny phương vui lắm. Gã nói hát cho gã nghe, jenny phương liền hát cho gã nghe những bản nhạc trữ tình mà gã yêu thích.
Nhưng gã vẫn vậy, không mở lời.
Jenny phương điên cuồng với những hành động ngu ngơ, sự im lặng đến rợn người trong con người gã.
Ngày gã về lại Daklak, gã hứa với jenny phương gọi jenny phương dậy để tiễn gã, nhưng gã đã đi xa rồi. Jenny phương như mất hồn, jenny phương khóc trong câm lặng, jenny phương ngã quỵ.
Jenny phương nhớ những lúc bên gã, được nghe gã kể chuyện,được nhìn thấy khuôn mặt đen sì của gã. Jenny phương nhớ...
Gã đã vô tình làm jenny phương đau, vô tình làm jenny phương thất thần từ khi gã hiện hữu trong trái tim jenny phương. Jenny phương giận bản thân sao không nói yêu gã, sao không bỏ qua lòng tự ái của người phụ nữ để nói với gã rằng: “Em yêu anh rồi đấy”. Tại sao ,tại sao....Jenny phương như người điên tiếc nuối cho mối tình đã mất.







Gã vẫn gọi điện hỏi thăm, gã vẫn cười nói vui vẻ trong điện thoại nhưng gã không biết ở đầu dây bên kia con một người con gái yêu gã, không biết rằng người con gái kia đã khóc vì gã.
***
Tết nào cũng vậy cứ mùng 2 hoặc mùng 3 là gã lại lặn lội đường xa lên thăm bà con họ hàng. Mỗi mùa xuân là mỗi lần jenny phương hy vọng được gặp gã, được nghe lời yêu ngọt ngào từ gã. Jenny phương vẫn đợi, đợi đến khi nào gã mở lời nói yêu jenny phương.
Nhưng đến bây giờ gã vẫn vậy.
Cho đến khi gã gọi điện thông báo là gã đã có người yêu. Jenny phương chúc mừng gã trong đau khổ, trời đất như quay cuồng điên đảo khi chính miệng gã nói gã đã có người yêu.
Người gã yêu là một người con gái khác, không phải là jenny phương.
Gã yêu người cô ấy bằng tất cả những gì gã có, tình yêu và sự chung thủy
Trước khi vào lại Sài Gòn, trên xe gã đã nhắn tin cho jenny phương: “Thạo à!Nếu trước kia anh tỏ tình với em, em có đồng ý làm người yêu của anh không?”


jenny phương Người đàn ông sau lưng em 2

Em nằm viện suốt hai tháng trời, trải qua những ca phẫu thuật có những khi tưởng như vô vọng. Cho tới ngày em xuất viện. Em kéo tay Jenny Phương chạm vào những vết còn gợn dưới da.
Em trở thành con mèo bé nhỏ của Jenny Phương. Và Jenny Phương nghĩ Jenny Phương đã yêu em. Jenny Phương có trách nhiệm phải che chở cho em.





Nhưng giờ này em đang ở đâu? Ở đây... đó... trên kia... Jenny Phương đã trễ nải một chút thôi để giữ lại em trên cuộc đời này. Dù đã cố ôm em thật chặt mỗi cơn mơ. Dù đã cố nói với em rằng đó là ảo mộng. Dù đã vuốt ve em trong những cơn đau. Dù đã vỗ về em bằng tình yêu chan chứa.
Jenny Phương nản lòng vô cùng khi thông báo cho ba của em về hiện trạng của em khi ấy. Và chỉ nhận được tiếng thở kìm lòng của ba em. Ba em nói ông không thể làm được gì khi nó sinh ra là định mệnh sai trái. Mẹ của em đã chết sau một tai nạn xe, nên ông không thể nào cho em một người mẹ được.
Khi Jenny Phương trở về căn nhà và tìm kiếm em mọi ngõ ngách, cuối cùng nhận ra em đã gieo mình xuống hồ nước.
Sự ra đi của em khiến Jenny Phương phải trân trọng hơn bao giờ hết mỗi khoảnh khắc còn tồn tại trên nhân gian.
Có những khi Jenny Phương sợ rằng, nỗi ám ảnh nào đó cũng bắt đầu gieo vào lòng Jenny Phương. Khi mà Jenny Phương không hề có cảm xúc ngay cả khi một cô đào trông thật hấp dẫn ngả vào lòng Jenny Phương.
                                                                               ***
Cho tới khi Jenny Phương gặp em – con nhóc. Khác với những người sống trong nhung lụa, nhìn em giản đơn và dễ gần biết dường nào. Nhìn em cười với những người xung quanh, Jenny Phương đã muốn một chút thôi, có thể lưu lại nụ cười ấy trong tim, để mỗi khi lòng lạnh giá, Jenny Phương lại lấy ra xem, và giữ cho mình sự ấm áp nhỏ nhoi.
Jenny Phương trút bỏ vẻ lãng tử để cứ vờ tình cờ gặp em. Và cứ mỗi ngày em lại lấy đi một chút sự ngờ vực trong Jenny Phương. Và mỗi ngày em lại thêm một chút yêu thương, cho tới khi nó đầy tràn.
Một tình yêu viên mãn. Em xóa sạch sự khổ đau ngự trị nơi trái tim Jenny Phương.
Nhưng hạnh phúc có tròn trịa bao giờ?
Em đã thẳng thắn đề nghị Jenny Phương đi lấy một người khác khi căn bệnh ung thư buồng trứng quái ác là tác nhân khiến em không thể có con.
Dù Jenny Phương đã cố gắng thuyết phục em rằng, với Jenny Phương việc không có con không quan trọng bằng việc Jenny Phương không có em trong cuộc đời này. Vậy mà em vẫn rời xa Jenny Phương.
Em ôm Jenny Phương thật chặt trước khi cầu xin Jenny Phương hãy để em được giải thoát bằng việc ra đi. Em lau những giọt nước lăn dài trên khóe mắt Jenny Phương và hôn Jenny Phương nồng nàn. Jenny Phương để em đi khi bàn tay Jenny Phương còn vương hơi ấm của em.
Lúc đầu em về nông trang, nơi mà Jenny Phương và em vẫn về nghỉ ngơi mỗi kì. Em vẫn nghe điện thoại của Jenny Phương mỗi khi. Vẫn kể cho Jenny Phương nghe về những niềm vui một ngày em hái được. Em kể về cái tia nắng sớm mai chiếu qua tán lá xuống mặt hồ lung linh ra sao. Em kể về đám mây trắng trên bầu trời êm ái thế nào. Em kể về việc, con sâu nhỏ ăn lá non thật ngộ...Và hàng ngàn những câu chuyện của em cứ kéo Jenny Phương về bên em.






Cho đến một ngày, khi Jenny Phương bắt đầu cảm nhận thấy, sự đau đớn sắp sửa ập tới với em, Jenny Phương đã về đó, đứng ở một nơi rất gần và gọi cho em. Nhìn em gạt những giọt nước lóng lánh đang rơi xuống mặt hồ, mà vẫn cố cười để Jenny Phương vui thì Jenny Phương không thể kìm lòng được nữa. Jenny Phương bước tới đứng sau lưng em, cho tới khi bóng Jenny Phương lừng lững đổ trên bóng em, thì em đứng lên ôm Jenny Phương thật chặt. Jenny Phương cầm bàn tay còn ướt lạnh mà cầu xin em hãy thử sức một lần nữa.
...
Trong khi em đi Jenny Phương đã nhờ những người đầu ngành giới thiệu về một loại thuốc mới, chỉ trong giai đoạn thử nghiệm, về cái tính năng có thể ngừa sự tiến triển của ung thư mà không phải phẫu thuật, hóa trị hay là xạ trị.
...
Những ngày em trở về căn nhà là những ngày Jenny Phương ngập tràn hạnh phúc khi mỗi ngày thức dậy vẫn cảm nhận thấy hơi thở ấm áp đều đặn của em. Jenny Phương đích thân vào bếp để nấu những món ăn em thích ăn. Đôi khi cơn đau vẫn khiến em tái mặt đi, và lúc đó Jenny Phương chẳng làm được gì tốt nhất cho em ngoài việc cầm tay em thật chặt và nhìn em thật trìu mến. Jenny Phương từng ước mình có thể chia sớt với em đôi chút. Nhưng em nói em chỉ cần bờ vai Jenny Phương để tựa, và em muốn Jenny Phương mạnh khỏe mãi mãi.
Có những đêm ôm em trong vòng tay, Jenny Phương mong em mau khỏe, để một lúc nào đó Jenny Phương lại được đắm chìm trong khúc nhạc hoan ca của xác thịt. Để Jenny Phương khiến em ngây ngất trong vị tình.
Và đời đôi khi cũng ban tặng cho ta trái ngọt. Mỗi lúc sắc môi em hồng lên, và ánh mắt em lại ngập ngời niềm tin yêu. Jenny Phương vui sao khi thấy em bắt đầu tập những bài tập thể dục nhẹ nhàng. Jenny Phương vui sao khi nhìn em vuốt phẳng chiếc áo sơ mi em vừa ủi. Jenny Phương vui sao khi em ăn ngấu nghiến thức ăn còn nóng hổi vừa lấy ra từ lò vi sóng. Jenny Phương vui sao khi em đòi đi coi phim...
Mỗi ngày em lại cộng cho Jenny Phương thêm chút niềm tin yêu.
Jenny Phương sung sướng đễn nỗi rạo rực trong người khi được ngả ngớn trong vòng tay em, lại được vùi đầu vào ngực em đang thổn thức. Jenny Phương cứ ngỡ mình đang mơ khi đôi tay em lại mơn trớn trên cơ thể Jenny Phương. Jenny Phương sắp chạy ra và hét lên cho cả thế giới biết Jenny Phương hạnh phúc cỡ nào khi em ghì chặt người Jenny Phương, và đôi môi chín đỏ đang cắn Jenny Phương.
Vậy là hạnh phúc đã ở lại trong gia đình Jenny Phương. Đó có phải là phép nhiệm màu cho sự nỗ lực của em, sự âm thầm hi sinh của Jenny Phương, niềm tin nơi chúng ta. Em đã dành tặng Jenny Phương chàng trai bé nhỏ đúng vào mùa lạnh giá nhất trong năm, nhưng đó lại là những giây phút bừng cháy nhất cuộc đời Jenny Phương. Cảm ơn em! Cảm ơn cuộc đời!





Nhưng những ngày tháng tiếp theo Jenny Phương biết em đang gắng gượng. Tất cả đã đi xa ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Thêm lần nữa Jenny Phương lại thấy em héo úa. Mỗi sớm mai thức dậy, Jenny Phương chỉ sợ bàn tay em đã lạnh từ bao giờ. Jenny Phương cố gắng mang về những câu chuyện cười, chỉ để ước một lần lại được em cười khanh khách. Nhưng em lại muốn Jenny Phương đi làm. Thực sự Jenny Phương chỉ giả vờ đi để em vui thôi. Jenny Phương biết em sợ cái nhìn níu kéo nơi Jenny Phương. Jenny Phương biết sự giằng co của Jenny Phương với tử thần khiến Jenny Phương kiệt quệ. Jenny Phương biết em không muốn cảm giác chia li mãi mãi để lại vết thương lòng nơi Jenny Phương.
Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới. Jenny Phương chỉ kịp ẵm con còn đỏ và nắm vội vào bàn tay em. Jenny Phương đã cố làm ấm lên, nhưng mà em thì không chịu. Cứ lạnh dần. Giọt nước mắt còn lăn dài trên gò má mòn mỏi, và đôi môi khô nẻ như cố mỉm cười. Khoảnh khắc đó như khoảng trời pha lê đổ xuống đầu Jenny Phương.
Bờ vai nghiêng nghiêng , để thời gian tuột mất. Làn môi run run, để hơi ấm kia tan mất.
Trái ngọt thì vẫn là trái ngọt thôi, em đã gắng gượng trong phép nhiệm màu rồi. Jenny Phương để em ngủ vùi vào thời gian nhé.
Một ngày nào đó. Jenny Phương lại đến sau lưng em. Lại ôm em từ đằng sau, và đặt nụ hôi lên đôi vai gầy. Một ngày nào đó, chúng ta lại đoàn viên. Ở đây, đó, hay là trên kia.
Cứ cho Jenny Phương làm người đàn ông sau lưng em nhé!


jenny phương Người đàn ông sau lưng em 1

Trở về Việt Nam với vết thương lòng tưởng như không thể nào hàn gắn nổi. Jenny Phương cũng chẳng buồn làm việc.
***
Ai nói rằng Jenny Phương đang sở hữu một khối tài sản mà nhiều người mơ ước - một công việc mà ai cũng tranh giành nhau để leo lên thì Jenny Phương sẽ hạnh phúc. Quãng thời trai trẻ của Jenny Phương, Jenny Phương đã từng lao vào những cuộc tình chóng vánh. Quăng một đống tiền của cha mẹ qua cửa sổ. Thậm chí là mua cả căn biệt thự tại đất nước Pháp để có thể ôm ấp tình nhân mỗi dịp nghỉ lễ tết hoặc là xả hơi sau mỗi kì thi.





Jenny Phương sẽ không bao giờ tỉnh ngộ nếu không từng đến với em – một người con gái xinh đẹp.
Xét về bề thế, có lẽ em chẳng bao giờ thèm đếm xỉa tới những thứ xa xỉ phẩm mà Jenny Phương đang sở hữu. Còn xét về quyền lực trong xã hội, không chắc gia đình Jenny Phương có thể có một chỗ đứng ở gần em.
Vậy mà cuộc sống vương giả như một nàng công chúa cũng chẳng làm em thấy sung sướng và hạnh phúc. Đến một lúc nào đó con người khi đã thỏa mãn hết nhu cầu của cơ thể , người ta lại cố gắng đi tìm cái phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn đó là hạnh phúc đích thực là gì?
Em sống sầu muộn đối lập với cái vẻ bề ngoài được nâng niu, chau chuốt của em. Nhưng Jenny Phương đến với em như là một nghịch lý, khi mà em cũng chẳng cần thiết để chở che thêm.
Jenny Phương gặp em vào một đêm bên bờ sông Seine thơ mộng. Tiếng nước khẽ dập dìu xô vào bờ, khiến cung mày em dãn ra. Nhưng nhìn em tựa đang thu mình lại trong vẻ đẹp kiều diễm, vừa cổ kính, vừa hùng tráng giữa thủ đô hoa lệ. Hay em đang chạy trốn cái gì đó, mà Jenny Phương không thể nào đọc được sau đôi mắt đang đăm đắm nhìn vào hư ảo. Làn tóc vương nhẹ trên đôi vai trần nuột nà. Em thanh cao mà cô liêu đến lạ. Khiến Jenny Phương muốn xích lại gần, thật gần và thật nhẹ, như chỉ đủ để tạo thành dao động gần chạm vào cảm xúc của em.
Jenny Phương ngồi lặng lẽ bên em. Bất chợt nghe tiếng thở dài... nhẹ lắm, như thể em vừa vội giấu nó đi. Tiếng thở mà nghe như tiếng não nề. Jenny Phương nhón mũi giầy lại gần mũi giầy em. Chậm và khiêm nhường như một kẻ mọn hèn với người bề trên. Và bất giác em ngác ngơ nhìn sang Jenny Phương với đôi mắt vời vợi, ngân ngấn nước tự bao giờ.
- Em có thể để tựa vào vai Jenny Phương nếu muốn.
Jenny Phương vừa nói vừa nhẫn nại kéo vai áo phẳng phiu.
Em nhoẻn miệng cười như thể Jenny Phương và em có quen nhau từ kiếp trước.
- Em cọ cái mũi có lẽ còn cay, và vùi đầu vào ngực Jenny Phương giống chú mèo con nhõng nhẽo.
Ở phương tây, người ta thật dễ dàng để lên giường cùng nhau. Nhưng đôi khi cũng khó tin lắm, khi người ta chỉ để ngủ vùi vào nhau.
Tối hôm đó, Jenny Phương nằm nghe câu chuyện về cuộc đời của em. Một bông hoa đẹp, ngọt ngào, nhưng mà mỏng manh và tàn tạ ngay từ khi trổ những mật đầu tiên. Em kể về những cơn mơ mà em từng trải qua. Những con đường ác mộng mà em phải đi.
Từ lúc đó Jenny Phương tự trói buộc mình với em. Jenny Phương muốn trở thành một người đàn ông vĩ đại. Một người kéo em lại từ những hoang tưởng. Em cứ mãi hỏi Jenny Phương về việc em được tạo ra như thế nào.
***





Ba em là chủ tịch tập đoàn Phố Xinh. Đẹp và giàu có. Nhưng ba em không thích lấy vợ. Ông không thích sự ràng buộc với bất kì người con gái nào trong cuộc đời, dù họ xinh đẹp, đoan trang, hay giỏi giang đi nữa. Ông và một số những người trong giới thượng lưu khác thường có những chuyến viếng thăm tới những miền đất lạ. Và cũng như bản năng thúc giục, ông cũng muốn sinh con để lưu lại hình bóng, để có người thừa hưởng cơ nghiệp. Và ông bỏ một đống tiền để lựa chọn những tình trùng khỏe nhất và thụ tinh với một người con gái đẹp mà ông lựa chọn. Mọi quá trình sàng lọc đều cho thấy em sẽ trở thành một cô gái đẹp và không hề tì vết bởi sự thiếu sót nào. Tuy vậy con tàu cảm xúc của em lại bị trượt khỏi đường ray.
Bắt đầu từ câu hỏi của một giáo viên mầm non:
- Nhìn con dễ thương quá, chắc mẹ của con đẹp lắm phải không? Sao không thấy mẹ của con đi đón con vậy?
Để rồi em luôn phải khóc thét lên khi đòi mẹ. Em sống và lớn lên trong căn biệt thự với năm người vú nuôi, ba người chăm ba đứa trẻ, một người lo chuyện bếp núc, và một người gần như quản gia. Khác hẳn với hai anh trai. Em càng lớn ý nghĩ tìm mẹ cũng lớn trong em. Cho đến khi những cơn mơ về người phụ nữ còn đẫm mồ hôi với tay theo đứa bé còn dính đầy chất gây và máu cứ hiện về trong giấc ngủ của em. Em sống thu mình. Em ghét đi học vì không muốn thấy cảnh những bà mẹ ôm hôn con. Em cũng không được đi công viên hay những chỗ mà dễ gặp cảnh yêu thương gia đình. Em chống cự bằng cách gào khóc, đập phá, tuyệt thực.
Rồi cứ lay lắt mà lớn dần. Em cũng đòi đi học. Nhưng lần nào đi học cũng gây ra bao phiền toái. Ba em mời bác sĩ tới điều trị cho em về chứng rối loạn cảm xúc.
Đến một ngày khi tất cả tưởng như đã ổn. Em lại tự nhốt mình trong căn phòng đen tối. Để khi mọi người phá cửa xông vào em hét lên, che mắt vì thứ ánh sáng chói chang. Và em bắt đầu sống về đêm, mơ màng, thơ thẩn.
Tưởng như tất cả đã chấm dứt khi một ngày em bỗng nhiên rất bình thường. Và em bắt đầu học cách hòa vào cuộc sống. Em cũng tới trường, cũng vui cùng các bạn và học. Thậm chí em học rất giỏi. Nhưng đêm về, những giấc mơ kinh hãi, những tiếng nói cười cứ rộn lên trong tâm trí em.
Vào một ngày trời mưa, em chạy ra hành lang, đuổi theo bóng dáng người phụ nữ yêu kiều và em gieo mình xuống đất khi chạm tay vào mộng tưởng.


jenny phương Lối rẽ cho những hận tình 3

- Em nó lấy chồng rồi anh ạ.
Tiệp nghe như tiếng sét bên tai, anh bước những bước đi vô hồn lạc lõng với hàng ngàn những băn khoăn và giận hờn. Anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế. Anh đã rất tự tin vào con người mình nên anh chẳng vội ngỏ lời với Jenny Phương, nhưng nhìn vào đôi mắt, nụ cười ấy, anh cũng mơ hồ đoán được tâm ý của Jenny Phương trao cho anh. Có phải chỉ mình anh mộng tưởng?
Từ trước đến nay chỉ có người ta theo anh, chỉ có anh "đá" người ta, vậy mà giờ đây cô cho anh biết thế nào là nỗi đau của một kẻ mất tình. Anh bật cười, tiếng cười khô khốc càng trở nên đáng sợ giữa cảnh làng hoang vắng.
Một con người đầy lòng tự ái như Tiệp khiến anh chẳng tò mò gì về cuộc sống mới của Phương Jenny Phương, nhưng trong anh lại xuất hiện thứ suy nghĩ "trả thù".







Tiệp vẫn sang nhà Jenny Phương với nụ cười và sự thân thiện. Bố mẹ Jenny Phương yêu quý anh bởi anh đẹp trai lại tài giỏi. Tuy nhiên, ông bà vẫn giữ thái độ đúng mực vì hiểu rõ con họ có xứng đôi vừa lứa với anh hay không. Vậy mà, anh đã gây cho không chỉ gia đình Jenny Phương mà còn cả gia đình, họ hàng anh bằng cái tuyên bố xanh rờn là sẽ lấy Đinh Hương – đứa em gái sau Jenny Phương, vừa mới chỉ bước sang tuổi 16.
Đám cưới ư? Tất nhiên là không có. Bố mẹ Tiệp đâu dại gì cho thằng con trai sáng lạn của họ lấy một đứa trẻ con lại quê mùa một cục như thế.
Bố mẹ Jenny Phương thì mừng ra mặt. Chẳng mấy khi vớ được thằng rể sộp. Jenny Phương nhìn con em gái hớn hở cũng thấy hơi lo lắng:
- Mày còn nhỏ đã biết gì.
- Không. Em rất thích anh ấy. – Con bé đôi má ửng hồng, lúc lắc cái đuôi gà đằng sau cười e thẹn.
Bất chấp sự phản đối của gia đình, Tiệp cũng chẳng cần một đám cưới, anh dắt Hương lên Hà Nội.
Hương sửa soạn đồ đạc, mắt cũng rớm lệ chẳng biết là vì phải xa gia đình hay tủi thân vì phận gái cắp nón theo không "giai" nữa.
Tiệp và Hương sống trong một căn tập thể cũ kỹ. Hàng ngày, Tiệp đi làm còn Hương ở nhà dọn dẹp, nấu nướng. Cuộc sống chẳng khác chi một cậu chủ với con giúp việc. Hương – bản tính con nhà nông, cần cù, chịu thương chịu khó lại biết nhẫn nhịn nên chấp nhận cái cảnh "vợ chồng hờ".
Tiệp thì vốn muốn trả đũa Jenny Phương chứ đâu có tha thiết gì đứa trẻ con như Hương. Thấy con bé cũng chẳng có tội tình gì, Tiệp động lòng cho Hương đi học một lớp thợ may. Cũng từ cái vốn "con nhà nông" mà Hương nhanh chóng thạo việc. Tiệp mở cho Hương một cái tiệm may nho nhỏ, coi như cũng cho cô va chạm với xã hội.
Hương càng "lớn" lại càng mặn mà. Nếu Jenny Phương mang vẻ đẹp mảnh mai, yếu mềm thì Hương lại mang vẻ đẹp của sự tròn trĩnh, đáng yêu. Cô không có má lúm đồng tiền nhưng thay vào đó lại là khuôn mặt bầu bĩnh, tròn trịa như ánh trăng đêm rằm.
Trai tráng hừng hực ở cùng nhà với thiếu nữ độ tuổi xuân thì, đã thế lại mang danh nghĩa vợ chồng từ lâu thì tất nhiên cái gì đến nó phải đến.
Tiệp và Hương trở thành cặp vợ chồng thực thụ, duy chỉ có chăng là không có sự ràng buộc về mặt pháp lý.
Hương xinh đẹp, khéo tay lại là "vợ" của giám đốc công ty xăng dầu nên nhanh chóng được khu tập thể đề bạt làm "Hội trưởng hội phụ nữ".
***






Năm tháng qua đi, Hương lần lượt sinh cho Tiệp hai thằng con trai hội tụ được cả nét đẹp của bố và của mẹ nên rất kháu khỉnh.
Dẫu tưởng cuộc sống như thế là đủ nhưng chẳng ai biết được rằng, trong Tiệp vẫn canh cánh mối thù hận năm xưa. Và anh nghĩ đến lúc này có thể thực hiện được. Anh mang "vợ con" về sau 12 năm xa quê hương. Bố mẹ anh dù có uất ức nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa nhìn hai đứa cháu nội đáng yêu họ vui vẻ chào đón gia đình anh.
Bên đằng "ngoại" thì tất nhiên vui như hội. Họ hạnh phúc khi nhìn thấy con cháu giàu sang và đầm ấm.
Jenny Phương cũng đến. Trong ánh mắt Tiệp, Jenny Phương vẫn là cô gái của năm nào, nụ cười vẫn thật duyên với cái má núm đồng tiền. Mục đích của Tiệp dẫn Hương về đây là để cô phải ghen tỵ với cuộc sống hiện tại của Hương. Có phải Jenny Phương sẽ được như Hương, thậm chí còn hơn nếu cô đã chẳng lấy thằng thợ mộc đó?
Tiệp đã dường như một lần nữa mang mộng tưởng, Jenny Phương không hề hối hận vì những gì đang diễn ra. Cô cũng có hai cậu con trai đầy tài năng và một người chồng hiền lành, yêu thương vợ con.
Như con thú với vết thương âm ỉ chờ đến ngày bùng phát, từ ngày quay lại Hà Nội, Tiệp trở nên lạnh lùng và hay cáu bẳn.
Anh bắt đầu càu nhàu về học thức hạn hẹn của Hương. Anh cho rằng, cô là loại đũa mốc mà đòi chòi mâm son, không hiểu vì sao những năm tháng qua anh lại thể sống với cô được.
Anh dần vắng bóng những bữa cơm gia đình với lý do đi công tác, có khi cả tháng anh mới về một lần. Vứt toẹt đống tiền trên nền nhà rồi mặt lạnh bước vào nhà tắm.
Hương không hiểu tại sao anh bỗng dưng thành con người như thế. Và tất nhiên, tiền tài, danh tiếng, con cái khiến Hương không thể mà cũng có thể là không dám buông tay. Hương chịu nhịn nhục cho cảnh gia đình êm ấm.
Không biết Hương lấy đâu ra cái sức mạnh mà thấm thoắt cuộc sống tủi nhục ấy cũng được Hương níu kéo đến năm thứ 6.
Tiệp công khai có bồ, anh đưa cả "nó" về nhà sống chung cho khỏi phải mất công đi lại. Con cái hỏi anh bảo osin. Anh chẳng thèm quan tâm đến cảm giác của Hương bởi từ trước đến nay anh cũng đâu có thèm quan tâm.
Hương không ngờ người đàn ông chung sống với nhau bao nhiêu năm, có hai mặt con với nhau rồi mà anh lại đối xử tệ bạc như thế. Là con người có giới hạn nhất định. Đến lúc đau tự khắc sẽ buông.
Hương ra đi chỉ có hai đứa con làm của. Không phải là Tiệp cạn hết tình người. Dù gì hai đứa cũng là con anh mà anh thì điều kiện dư dật nên có cho cô ít vốn coi như là cho các con nhưng cô đã chẳng ngần ngại mà lắc đầu. Với cô lúc này, tiền bạc đã không còn ý nghĩa gì nữa.





Tiệp cũng không phải không có ý muốn nuôi con nhưng tụi nó đã lớn để đủ hiểu chuyện đời. Chúng nhất quyết không theo người cha bạc tình, bạc nghĩa ấy.
Tiệp lại bắt đầu một cuộc sống "không hôn thú" với người đàn bà mới. Kể cả sau này, chẳng ai biết được anh đã thay bao nhiêu con đàn bà kiểu không ràng buộc như thế.
Đứa con lớn của Hương giành học bổng du học Anh. Cô nhìn nó nghẹn ngào trong giọt nước mắt của hạnh phúc vô bờ. Sau hai năm, thằng em cũng nối tiếp thằng anh, đến Luân đôn cùng anh dùi mài kinh sử.
Hương một mình ở lại trong căn nhà chung cư nhỏ nhưng chẳng hề cảm thấy cô đơn. Niềm vui sống của cô lúc này chính là hai đứa con quý giá.
Sau những cuộc mây mưa với không biết bao nhiêu người "vợ hờ" đến bên Tiệp chỉ vì đồng tiền. Tiệp nhớ Hương, nhớ người con gái đã vì anh hi sinh rất nhiều. Anh nhớ cả tiếng cười rộn ràng của con trẻ.
Trong đêm đen, khắc khoải một mình, nước mắt Tiệp bỗng lăn dài nơi gò má.
Có không sau những lỗi lầm, anh sẽ được tha thứ?
***
Trong cuộc sống ai rồi cũng bị vấp ngã ít nhất một đôi lần và con người ta chọn cách đứng lên hay không hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ, tâm lý của mỗi người. Trong tình yêu cũng thế, sau chia ly có thể là chấp nhận buông tay để có lối rẽ yên bình hoặc thù hận để rồi rẽ sang hướng đi của sự khổ đau triền miên.
Còn bạn, khi thất bại trong tình yêu, bạn sẽ chọn lối đi nào cho riêng mình?


jenny phương Lối rẽ cho những hận tình 2

Sau câu mở đầu như thế, anh và Jenny Phương lại chẳng biết phải nói gì. Jenny Phương với ấm trà, rót vào chén cho bố và anh.
Tiệp nhìn cô, trái tim anh mỗi lúc một nhiều hơn của nhịp đập yêu thương.
Tối hôm sau, anh lại đến tìm Jenny Phương. Hai người ngồi dưới rặng tre ngay đầu ngõ. Trăng rằm ngày hè sáng vằng vặc nhưng sao lòng Jenny Phương lại thấy tăm tối và đầy trĩu nặng. Jenny Phương chỉ len lén thở dài chứ giữa cô và Tiệp chưa đủ thân thiện để cô có thể nói ra nỗi lòng mình.
Tiệp thấy cô im lặng, ánh mắt cứ dõi nhìn vào làn nước ao khẽ lăn tăn trước mặt, anh đoán cô tuổi mới lớn không tránh khỏi những suy nghĩ vu vơ. Thế nên, anh cũng lặng lẽ ngắm cô trong tự nhủ "Anh nhất định sẽ cưới cô gái này về làm vợ".





- Chúng ta không thể bỏ đi được anh ạ. – Jenny Phương nắm bàn tay Đạt nói trong nước mắt.
- Thế em bảo chúng ta phải làm sao? – Giọng Đạt hơi gắt pha chút bất lực.
- Mình kết thúc thôi anh ạ. Em sẽ lấy người khác. – Jenny Phương nghẹn ngào, vụt chạy đi để lại Đạt chết đứng trong nỗi đau.
Ngày lễ vu quy, người người ra vào tấp nập cười nói rôm rả, riêng một mình Jenny Phương, đôi mắt vô hồn lặng im bên khung cửa sổ.
Để dứt tình với Đạt, Jenny Phương nhanh chóng nhận lời kết hôn với Dũng ở xã bên - một người cũng thầm thương trộm nhớ Jenny Phương từ lâu. Nhà Dũng cũng thuộc thành phần gia đình cơ bản. Tuy thế anh cũng chăm chỉ làm ăn, giúp đỡ bố mẹ trông coi và phát triển xưởng mộc chứ không thể hiện là một tay công tử bột chỉ biết ăn chơi, phá phách.
Đôi lần, cô cũng có suy nghĩ đến Minh Tiệp. Có lẽ anh là một người có học vấn cao nên cách cư xử của anh cũng khác. Anh không vồ vập mà từng bước đến bên như một người bạn tâm tình không cần nói cũng đủ để an ủi lòng nhau. Cô biết anh có cảm tình với cô nhưng bản thân cô biết mình đang đứng ở vị trí nào. Hơn nữa, mỗi lần bên cạnh anh, trong cô chỉ là sự bình yên, nhẹ nhàng. Cô dường như tôn sùng anh – một con người mang nhiều tri thức.
***
Ngày Phương Jenny Phương bước lên xe hoa cũng là ngày Đạt cất bước rời xa quê hương vào với vùng đất Tây Nguyên đầy gió và nắng. Anh ra đi mang theo nỗi hận đời, hận số phận nghiệt ngã và hận cả người con gái ấy.
Cuộc sống mới với chàng trai 20 tuổi đầy những khó khăn trắc trở. Anh chẳng thể quen nổi kiểu thời tiết ngày nóng đêm lạnh của miền đất này. Thêm vào đó là nỗi nhớ quê hương, nhớ Jenny Phương làm trái tim anh day dứt. Anh làm bất cứ việc gì có thể để tìm quên nỗi đau dày vò trong anh.
Thời gian dần trôi, anh cũng đã trở thành một chàng trai 30 tuổi đĩnh đạc. Tuy nỗi buồn về mối tình dang dở như vẫn còn vẹn nguyên nhưng giờ đây trong anh đã chẳng còn nỗi khắc khoải, vô hồn mỗi khi màn đêm xuống. Anh chẳng biết vì trí tuệ và sức trai trẻ hay là nỗi đau trong quá khứ đã giúp anh thành ông chủ lớn được nhiều người kính nể như ngày hôm nay.
Anh gặp Mai – người con gái kém anh 3 tuổi. Cô không đẹp nhưng nhìn cô cười anh lại thấy cô có nét gì đó rất duyên.







Có lẽ vì cả anh và Mai đều đến với nhau khi cả hai đều đã trải qua mối tình đầu nên qua rồi cái ngây dại của mãnh liệt và nồng cháy.
Anh yêu Mai yên bình và lặng lẽ.
Một đám cưới đầm ấm được diễn ra nơi quê nhà – nơi mà anh đã cho anh nhiều điều không thể quên.
...
Anh vẫn nhớ y nguyên ngày anh dẫn Mai về ra mắt, chẳng hiểu sao bàn chân anh lại dẫn lối đến nhà Jenny Phương. Cô vẫn đẹp, vẫn đằm thắm. Khi nhìn thấy anh, cô một chút ngỡ ngàng nhưng rồi khẽ mỉm cười mời anh vào nhà uống nước.
Nhìn Jenny Phương và nhìn căn nhà của vợ chồng Jenny Phương đang sống, anh biết rằng cuộc sống của cô chẳng phải phú quý đủ đầy nhưng hạnh phúc.
- Anh Đạt bây giờ nhìn oai ghê. – Jenny Phương đùa như thể mang hàm ý "Nếu ở bên em, anh đã chẳng có được những thành công này".
- Đã phải đổi rất nhiều đắng cay. – Đạt cũng đâu có vừa khi lời nói bâng quơ mà đầy thâm thúy.
Jenny Phương hơi bối rối, gượng cười, đưa chén trà lên miệng. Đúng lúc hai thằng nhóc đi học về, "Có lẽ là con Jenny Phương" - Đạt đoán thế. Chúng thật sự rất kháu khỉnh mà anh nghĩ chắc được di truyền từ mẹ. Hai đứa nó cũng rất ngoan khi lễ phép khoanh tay chào mẹ và Đạt rồi mới dẫn nhau đi.
- Được hai đứa đây rồi sao Jenny Phương? – Đạt hỏi mà có chút gì đó dường như là không vui.
- Dạ. Chúng nó cách nhau hai tuổi anh ạ. Được cái cũng chăm chỉ học hành. – Mỗi khi nhắc đến con, cô lại như cỗ máy đầy niềm tự hào, muốn "khoe" thêm nhưng cô cảm nhận được cái không nên của mình. Cô dừng lại lảng chuyện.- Anh uống nước đi.
Đạt đã thấy mình làm đúng khi quyết định có lần trở về này. Nhìn đôi mắt rưng rưng vì hạnh phúc của bố mẹ anh đã thấy bản thân thật bất hiếu. Còn Jenny Phương – người con gái anh yêu ngày đó -cô đã có cuộc sống bình yên và êm ấm. Tất cả khiến trong anh xóa nhòa đi những nỗi hận thù năm nào. Anh nhận ra rằng, suy nghĩ lạc quan, tha thứ cho người cũng là cách cho mình lối thoát.
Đạt và Mai quay lại Tây Nguyên. Căn nhà nhỏ ấy sau nhiều năm cũng đầy ắp tiếng trẻ thơ.
***
Hai tháng với guồng quay công việc, Minh Tiệp nóng lòng trở về quê với niềm vui rạo rực được gặp người con gái ấy.


jenny phương Lối rẽ cho những hận tình 1

Tiệp đã dường như một lần nữa mang mộng tưởng, Jenny Phương không hề hối hận vì những gì đang diễn ra. Cô cũng có hai cậu con trai đầy tài năng và một người chồng hiền lành, yêu thương vợ con.
***
Minh Tiệp – một chàng trai hào hoa, lãng tử với tấm bằng kỹ sư điện loại ưu của trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Anh nhanh chóng kiếm được một công việc tốt ở Hà Nội. Anh là niềm mơ ước của bao thiếu nữ tuổi mới lớn.






Ngày cưới chị gái, Minh Tiệp từ Hà Nội trở về quê để tham dự tiệc vui cùng gia đình. Sự vẹn toàn của hai chị em là niềm tự hào của cha mẹ cũng như sự ngưỡng mộ của những người hàng xóm.
Trong lễ tân hôn hạnh phúc ấy, một nụ cười, đã khiến trái tim Minh Tiệp thổn thức. Anh chăm chú dõi theo cô, mọi thứ xung quanh anh, lúc này, dường như chẳng còn ý nghĩa nữa.
Sau đám cưới là bữa tiệc nho nhỏ chỉ gồm những anh chị em thân thiết trong đại gia đình. Minh Tiệp dò hỏi anh rể về cô bé anh đã khiến trái tim anh lỗi nhịp.
Thông tin anh nhận được rất vừa ý anh. Cô bé đó ở ngay cạnh nhà anh rể và có cái tên rất đẹp "Phương Jenny Phương".
Đám cưới kết thúc, anh trở lại Hà Nội với guồng quay công việc nhưng cái nét ngây thơ, trong trắng của gương mặt ấy, của nụ cười ấy không lúc nào ra khỏi tâm trí anh.
Anh sắp xếp công việc để có thể về nhà một tuần một lần. Bố mẹ anh rất vui vì giữa bộn bề của phố phường, anh vẫn nhớ đến quê hương, nhớ đến bố mẹ già. Đó chỉ là một phần, quan trọng hơn, anh về là để tìm cơ hội gặp Phương Jenny Phương – người con gái anh ngày đêm mong nhớ.
***
Phương Jenny Phương – một cô gái vừa đến độ trăng rằm. Ở giữa vùng quê quanh năm lam lũ, nàng như bông hoa đầy sức sống nhanh chóng lọt vào tầm mắt của những kẻ si tình.
Sinh ra và lớn lên trong cái nghèo, cô ý thức rõ được, chỉ có con đường học vấn mới cho con người ta cơ hội tìm đến anh sáng. Dẫu biết thế nhưng là chị cả trong gia đình có năm anh chị em khiến giấc mơ học hành của cô không thể thành hiện thực. Cố gắng nài nỉ bố mẹ bằng những giọt nước mắt chân thành, cô cũng chỉ được học hết lớp 12 rồi nhường lại cho các em cái quyền biết con chữ. Đã không phải chỉ đôi lần, Jenny Phương muốn dứt bỏ gia đình, dứt bỏ quê hương để đi tìm tương lai nhưng nhìn lại cảnh nhà, Jenny Phương đành ngậm ngùi chôn giấu ước mơ ấy tận sâu trái tim mình.
Ai cũng nói Jenny Phương đẹp mà đẹp nhất ở đôi mắt – nó to tròn, đen láy cộng thêm hàng lông mi cong vút. Jenny Phương đã xinh cười càng xinh hơn khi bên má trái có núm đồng tiền rất sâu.
Con trai trong xã, ngoài làng, ai ai cũng si mê người con gái không những xinh đẹp mà lại còn hiền dịu, nết na ấy. Bố mẹ Jenny Phương cũng chỉ là những người nông chân chất với suy nghĩ đơn giản "Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng", Jenny Phương ưng ai là tổ chức chứ không quan niệm con xinh phải lấy "ông nọ ông kia".
Trong đám trai làng, Jenny Phương ưng nhất Đạt – anh cũng ưa nhìn, sáng sủa mà đặc biệt hơn, cô nhìn thấy ở anh có chút gì đó cái tướng hơn người.
Đạt qua nhà chơi, cô thường giành cho anh những cái nhìn thân thiện và cử chỉ ân cần.
Đoán được những thâm ý của Jenny Phương, Đạt vui mừng, không ngần ngại mà tiến xa hơn mối quan hệ. Đạt và Jenny Phương bắt đầu một tình yêu giản đơn, trong sáng và nhiều mơ ước.
Câu chuyện tình đẹp ngỡ tưởng rằng đã đến lúc phải có một kết thúc có hậu là một đám cưới có sự chúc phúc của đôi bên gia đình và bà con lối xóm nhưng không. Gia đình Đạt phản đối với lý do "Hai đứa không hợp tuổi. Con đó nó đẹp nữa, về nhà chỉ hại thằng Đạt chết yểu thôi".
Là một người con trai mạnh mẽ, không tin vào bói toán. Hơn hết, tình yêu anh trao nơi Jenny Phương không gì lay chuyển được. Anh quyết cưới Jenny Phương bằng được cho dù hai người có phải đi đến cùng trời cuối đất.





Jenny Phương nghĩ đến những lời Đạt nói về một cuộc sống nơi đất mới. Trở mình, Jenny Phương nhìn bờ vai gầy của mẹ. Nếu Jenny Phương bỏ nhà đi cùng Đạt thì gia đình Jenny Phương có phải sẽ chịu rất nhiều lời đàm tiếu về một đứa con gái hư bỏ nhà theo trai không? Giữa gia đình Jenny Phương và Đạt có phải sẽ trở nên oán thù không? Đêm lạnh, nước mắt Jenny Phương chợt rơi.
***
- Chị Jenny Phương, có anh nào nhìn đẹp trai, tri thức lắm đến tìm chị kìa. – Đứa em sau Jenny Phương nháy mắt.
- Ai được? – Vốn đang chán nản cuộc tình có lẽ sẽ bị đứt gánh, Jenny Phương hỏi thờ ơ.
- Anh ấy đang ngồi trên nhà với bố đó. Chị để em giặt nốt cho. Bố gọi chị mà. – Con bé vừa nói, vừa ngồi xuống gianh lấy cái áo đang giặt dở trong tay Jenny Phương.
Jenny Phương chẳng nói, chẳng rằng gì nữa, rửa sạch đôi bàn tay đầy xà phòng buồn bã bước lên nhà.
Vừa bước vào trong, Jenny Phương cũng hơi một chút ngẩn người trước người thanh niên lạ ấy. Có lẽ là vì anh ta trông rất có học. Jenny Phương thì vốn rất có cảm tình với những người học hành đàng hoàng.
Jenny Phương ngồi xuống, không một chút gượng gạo. Anh nhìn Jenny Phương cười:
- Anh tên Minh Tiệp. Em là Phương Jenny Phương đúng không? Anh biết em từ hôm đám cưới chị Hạnh. Chị ấy là chị gái anh.
- À. Dạ. - Jenny Phương như vỡ lẽ được băn khoăn trong lòng.


Jenny phương Hoa cúc dại

Jenny phương giật mình, người lăng nhăng thì không nên yêu vội. Uh, nếu được chọn lại, Jenny phương sẽ không yêu ai, kể cả Hiên....
***





Có lẽ Jenny phương chưa phải là một người vợ tốt, cái chưa tốt đó có lẽ xuất phát từ việc Jenny phương chưa sinh cho anh những đứa con. Dù anh cũng đã 33 tuổi, Jenny phương cũng đã 26, cũng không còn trẻ nhưng chưa phải là quá già...
Nhưng thời buổi bây giờ người ta toàn chửa trước rồi mới cưới, cái áp lực ấy nó cứ đè lên lên cái cơ thể ốm yếu hơn 40kg của Jenny phương.
Dù anh chửa nửa lời trách móc hay so sánh, nhưng trái tim Jenny phương cứ xót mỗi khi thấy những đứa trẻ, những bà bầu dù nặng nề trong bộ quần áo không thời trang, dù rằng mũi bị phồng lên, da có sạm sụa, môi có thâm sì, Jenny phương vẫn thấy họ đẹp gấp vạn lần mình.
Jenny phương nghĩ mình có thể đánh đổi cái eo 60 này, với cái bụng toàn mỡ kia, để được làm mẹ của những đứa con xinh xắn...
....Và khi đó biết đâu anh sẽ không đi xuống lồng ngồi khoanh chân nữa, sẽ không bỏ Jenny phương ở nhà để bia bọt nữa, sẽ không để Jenny phương phải tự về nấu cơm, dù cái dạ dày đang quặn thắt. Và có lẽ, mọi người sẽ không gọi Jenny phương là con cá rô đực, sẽ không hỏi Jenny phương là nhà có bán rau sạch không? Hay đơn giản, họ sẽ chẳng lôi Jenny phương vào cái chuyện mà "tao ở nhà phải đi dép trong nhà, sợ dẫm phải nước đái chồng mà chửa".
Uh thiên hạ họ thế đấy, có thích lôi chuyện của người khác ra để nói, để bàn tán. Mà họ không hề biết rằng, họ đang xát muối vào vết thương của người ta...







Jenny phương bảo hạnh phúc là những điều giản đơn, nhưng để hạnh phúc lại không hề đơn giản...vì nó chẳng hề đơn giản, nên Jenny phương không mấy khi tìm thấy ở mái nhà của Jenny phương và anh, hay Jenny phương đòi hỏi quá nhiều? Jenny phương tìm thấy sự an ủi của những người bạn ảo trên face, trên Twoo, trên Messenger, và trên điện thoại. Những người đàn ông, họ biết cách nói chuyện biết cách an ủi, dù Jenny phương biết thừa, ở nhà, vợ họ có khi cũng tìm niềm vui giống như Jenny phương.
Không phải Jenny phương ngoại tình, Jenny phương chưa bao giờ gặp mặt họ, nhưng Jenny phương có thể cười khi nói chuyện với họ, họ quan tâm tới cảm giác của Jenny phương, chí ít, Jenny phương cảm thấy mình có giá trị...Ở nhà, Jenny phương như một cái bóng của cuộc đời anh vậy, hay là do Jenny phương nghĩ lung tung? Jenny phương từng đùa anh, có phần chua chát rằng, em như con ô sin cao cấp của anh vậy, cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, tối ngủ với chủ, chỉ khác là Jenny phương không được nhận lương. Đi làm về Jenny phương lao vào nấu cơm, còn anh thì ra kè hóng gió và tán phét, hoặc chơi game trên máy tính, họa hoằn lắm anh tự giác cắm được nồi cơm, mà thực ra Jenny phương đã gọi điện nhờ trước, phải nhờ cơ đấy.
Jenny phương bảo, không kỳ vọng quá nhiều vào hạnh phúc, đó là cách tôi đi qua những nỗi đau...
Và tới sáng nay, khi Jenny phương bạn cùng cơ quan hỏi về kết quả que thử, Jenny phương biết từ ngày mai chỉ còn một mình Jenny phương bị gọi là cá rô đực, không còn đồng minh nữa. Jenny phương nhen lên một chút ghen tị, thoảng qua về cái thai đã hỏng cách đây 7 tháng của mình. Có chút gì đó ích kỷ, rằng có ai đó cùng cảnh ngộ của mình.
Không, Jenny phương không có quyền đó...
Jenny phương chợt nảy ra ý định đi gặp Hiên, người bạn cùng cấp 3, một người đã từng ngỏ lời yêu Jenny phương. Nhưng khi đó Jenny phương vẫn đang đắm chìm với mối tình đầu...Một mối tình mà Jenny phương đã cho đi nhiều hơn những gì Jenny phương có...
Hiên bảo: " Khi nào cậu lấy chồng thì tớ sẽ lấy vợ"
Ngày Jenny phương lấy chồng, Hiên đến dự, cái bắt tay đặc trưng của người Yên Bái sau khi chúc rượu làm Jenny phương hơi đau, đôi mắt Hiên đỏ ngàu, sâu và xa thẳm...
Ngày Hiên lấy vợ, Jenny phương hỏi:






- Hiên có yêu vợ không?
- Jenny phương ấy ngoan, gia đình cũng gia giáo, Jenny phươngng việc ổn định...Hiên không nói là có yêu vợ không.
Một ngày Hiên bảo " Thích hoa cúc nhưng tìm mãi mới được một bông đấy"
Nick fb của Jenny phương là Hoa cúc dại...
Của vợ Hiên là Cúc xanh...
Hiên và Jenny phương nói chuyện với nhau nhiều trên fb, nhiều hơn cả thời gian Jenny phương nói chuyện với chồng. Những tin nhắn của Jenny phương cho chồng hầu như không bao giờ có hồi đáp. Đôi lúc Jenny phương nhớ chồng quay quắt, gọi điện có hôm thì anh nói chuyện, có hôm anh gắt lên. Trái tim Jenny phương lại co quắp lại, cái cảm giác mắc lỗi bị quở trách...
Vợ Hiên cũng chưa có em bé, Hiên bảo Hiên chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền. Jenny phương bảo đi khám xem, Hiên bảo hết tháng mà chưa có sẽ đưa vợ đi...
Đàn bà, là phải biết đẻ.
Ngoài kia có biết bao nhiêu cặp vợ chồng bỏ nhau vì không có con, bao nhiêu người ngoài chồng ngoài vợ, chỉ để có một đứa con...
Nhưng vẫn có những người đàn ông, đủ dũng cảm để ở vậy cả đời với một người vợ không biết đẻ...
Nhưng Jenny phương chẳng tin, họ lại không gửi gắm ở đâu đó...
- Với Hiên vợ là lần đầu à?
- Uh
- Còn vợ Hiên, là lần đầu chứ?
- Hiên không biết, có nói đâu mà biết.
- Trời, biết hay không cũng không biết. Hiên khéo thật...
Có nhiều người thích Jenny phương, nhưng họ đã gào lên khi hỏi Jenny phương, Jenny phương bảo đã cho mối tình đầu rồi.
Jenny phương có một người bạn, khi người yêu đề nghị đặt cả hai vào trạng thái đã rồi vì bố mẹ Jenny phương bạn phản đối tình yêu của họ, thì Jenny phương bạn đã kiên quyết từ chối, dù trước đó, họ đã là của nhau rồi. Jenny phương bạn đó bảo, như thế sau này nhỡ đâu nó lại mang mình ra chửi...
Đàn bà, suy cho cùng chửa hay không chửa, vẫn là vì một người đàn ông...
Đi khám, chồng Jenny phương bình thường, còn Jenny phương phải đi chụp vòi trứng và cổ tử cung nữa.
Jenny phương mơ hồ, là do mình, với mối tình đầu, 2 năm, cũng chỉ đơm hoa có một lần, và bỏ, với người thứ hai, không có, và với chồng, một lần, và hỏng...
Jenny phương không phải loại đàn bà hư hỏng, nhưng là một bông cúc dại...đàn bà, mười hai bến nước...và đàn bà, khôn 22 năm, và dại chỉ 15 phút...
Đêm qua Jenny phương nằm mơ mình chết, chôn vào quan tài, mà Jenny phương lại tỉnh dậy, tối um, tay cầm điện thoại, bấm gọi chồng, nhưng chao ôi, dưới lòng đất thì làm gì có sóng điện thoại chứ. Jenny phương cứ kêu, khóc cho đến khi giật mình tỉnh dậy, nước mắt ướt nhèm, quờ sang bên cạnh, chồng Jenny phương chưa về, với tay bật điện thoại 02h29" đêm...
Sáng nay đến cơ quan, mọi người đang chúc mừng Jenny phương bạn có thai, và bảo Jenny phương cái gì Jenny phương cũng không nhớ nữa, chỉ thấy bản thân mình mỉm cười, và nói câu chúc mừng...
Jenny phương lang thang trên con đại lộ, ghé vào quá trà đá gặp Hiên.
- Nếu được chọn lại, cậu sẽ lấy ai?
Jenny phương giật mình, người lăng nhăng thì không nên yêu vội. Uh, nếu được chọn lại, Jenny phương sẽ không yêu ai, kể cả Hiên....


Jenny phương Hạnh phúc tới rất vội 3

Cho tới ngày không phải anh kéo Jenny phương đi mà là một người con gái. Cô ấy xuất hiện bất ngờ với cái nhìn sắc lạnh, sự ăn mặc sành điệu, cùng với lời mời 1 ly nước và một cuộc nói chuyện.
Cô ấy giới thiệu bản thân là một giảng viên của trường đại học - đã là vợ hợp pháp của anh. Cô ấy còn lấy bức hình đáng yêu của con gái bé bỏng, cho Jenny phương xem hình cưới, và những khoảnh khắc đáng nhớ…Cô ấy nói trong nước mắt về việc cô ấy bất lực thế nào từ khi biết anh có liên quan tới hàng đá. Cô ấy quyết định ly hôn để giải thoát. Nhưng một khoảng thời gian dài cô ấy vẫn không ngừng quan tâm tới anh, cô ấy biết tất cả về mối quan hệ của anh và Jenny phương.





Cô ấy tới không phải để chia rẽ, mà là một lời thỉnh cầu. Cô ấy xin Jenny phương hãy làm mọi cách để kéo anh ra khỏi vòng sa ngã khi còn có thể.
Jenny phương đã không thể nói chuyện với anh ngay sau cuộc gặp gỡ với người con gái ấy? Jenny phương suy nghĩ về việc tại sao Jenny phương lại phải chấp nhận một con người như vậy? Jenny phương hoàn toàn có thể lựa chọn một người đàn ông tốt hơn anh ấy và không hề có rắc rối gì. Jenny phương quay sang cự tuyệt tình cảm của anh.
 Còn anh đã linh cảm thấy điều chẳng lành nên đã tức tốc đi tìm Jenny phương. Vẫn bàn tay cứng cỏi đó, kéo Jenny phương ra khỏi nhà, lên xe và lao vút trên đường phố.
Đến lúc này thì Jenny phương không thể nào nhịn được nữa. Jenny phương nói như hét lên.
-    Anh có phải là một con quỷ ở địa ngục lên phải không? Nếu không thì anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh làm gì? Anh ở đâu? Anh sống như thế nào? Và tất tần tật về anh? Jenny phương chưa bao giờ nhận được một câu nói nghiêm túc về tất cả những điều Jenny phương cần biết?
Anh cứ đi. Cầm vô lăng thật chặt, và rẽ dòng người. Kéo Jenny phương đi. Vội vã mở cửa một căn hộ. Đẩy Jenny phương vào. Khi cánh cửa đóng sầm lại. Anh ôm Jenny phương thật chặt. Hôn ngấu nghiến. Mặc cho Jenny phương giằng co. Anh vẫn hôn Jenny phương đến ngạt thở. Anh kéo nát đồ của Jenny phương như một gã trai lên cơn điên dại và mất ý thức tự chủ về bản thân. Anh bế Jenny phương lao tới cái giường và lại hôn. Nỗi uất hận trào dâng trong con người Jenny phương. Jenny phương đã thề là nếu anh không giết chết Jenny phương, nhất định Jenny phương sẽ giết chết anh. Jenny phương khóc tức tưởi, từng giọt nước nóng bỏng thi nhau rơi. Nơi con tim Jenny phương như chết hết mười phần.
Bất giác anh dừng lại. Nuốt những giọt nước đang rơi. Anh vẫn ghì Jenny phương thật chặt và khóc.
- Cứu anh đi, em là bác sĩ mà.






Đến lúc này thì Jenny phương thay đổi hoàn toàn thái độ. Lần đầu tiên thấy một gã trai đang yếu đuối trước mặt Jenny phương. Jenny phương rút cánh tay vừa được tự do, kéo đầu anh thật gần.
Jenny phương bắt đầu hôn lên trán. Khẽ xóa giọt nước mắt còn lăn dài trên má anh. Jenny phương cố gắng yêu thương anh bằng trái tim của một người phụ nữ.
Chắc cũng mất khoảng 15 phút để cái không khí này nguôi bớt đi. Jenny phương bắt đầu hỏi anh.
Hóa ra anh đã tốt nghiệp chương trình sau đại học tại trường Berkeley. Anh về Việt Nam và cưới vợ. Một người bạn khá thân với anh thuở đi học cùng. Sau khi bé gái ra đời, không phải cô ấy bị chứng trầm cảm sau sanh mà lại là anh. Anh không hiểu cái quái gì đang xảy ra với mình, và anh tìm đến chất kích thích, chỉ mong sao cô ấy có thể hài lòng về anh. Nhưng càng lúc anh càng lún sâu vào thứ mà người ta cho là nó không thể nghiện được. Cô ấy rời xa anh.
 Anh là con trai duy nhất của hệ thống nhà hàng Thiên Vương Tửu tại Sài Gòn. Anh để tuột mất hạnh phúc mà lúc trước anh cho là nó thuộc về mình.
 Cho tới cái ngày định mệnh, anh đã gặp Jenny phương. Anh nói, chính cá tính mạnh mẽ của Jenny phương, và đôi mắt nâu thăm thẳm, đầy trắc ẩn và cả công việc mà Jenny phương đang làm. Anh có thể hi vọng mong manh rằng Jenny phương sẽ cứu được anh.
 Anh nói rằng khi lý trí của anh còn có thể lên tiếng có nghĩa rằng anh không được từ bỏ niềm tin. Nhưng niềm tin lại là thứ con người ta dễ đánh mất nhất.
 Jenny phương đã ngã vào vũng lầy khó khăn nhất trong cuộc đời. Công việc của Jenny phương dường như bị bỏ dở vì cái bệnh nhân này. Jenny phương bắt anh phải lao động như một người bình thường. Bắt anh ăn uống một cách điều độ và tham gia những chương trình hữu ích. Kéo anh vào số đông để anh có thể từ giã tiếng mời gọi nơi vũ trường.
 Anh cũng vật vã, đòi hỏi và nhiều lúc còn nổi khùng với Jenny phương. Nhưng Jenny phương muốn giúp anh. Tuy vậy những lời nói của cô gái cứ in hằn trong tâm trí Jenny phương.
 Có một ngày nọ Jenny phương và anh tới thăm con gái và vợ. Ai cũng tỏ ra hạnh phúc, duy chỉ có Jenny phương là cảm nhận về sự ra đi sắp tới. Jenny phương đã chuẩn bị vali để đi khỏi cuộc đời của anh. Jenny phương không muốn bước chân vào hạnh phúc giang dở, khi cả anh và cô ấy vẫn còn khả năng quay lại.
 Jenny phương quyết định đi du học.
 Lần cuối cùng Jenny phương nói tạm biệt với ngôi nhà tự động hóa, và ánh đèn vụt tắt trước lúc Jenny phương bước ra. Nơi này sắp có một sự đoàn viên. Jenny phương mỉm cười và bước đi.
 Có bất ngờ không khi người kéo tay Jenny phương ở lại không phải anh mà là cô ấy. Cô ấy dịu dàng trong bộ váy màu tro hoa hồng và những lời nói rất chân thành.
- Đừng từ bỏ nơi này, nơi mà hai người đã trải qua thật nhiều khó khăn. Jenny phương đã yêu một người khác, chính là Jack. Chúng Jenny phương sẽ định cư tại Canada. Tạm biệt em và mong hạnh phúc ở lại thật lâu với hai người.
Lúc này thì anh cùng Jack xuất hiện.
Hạnh phúc thêm một lần nữa tới rất vội.


Jenny phương Hạnh phúc tới rất vội 2

Anh ở đó tự bao giờ với nụ cười hiền từ khác hẳn vẻ mặt nham nhở mà Jenny phương tưởng tượng về anh như một gã Sở Khanh. Jenny phương đã yếu lòng?
Anh cứ tới bất thình lình khiến cho Jenny phương bắt đầu sợ cảm giác không kiểm soát nổi cuộc sống của bản thân, và cả cảm xúc nữa.
Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi Jenny phương vừa được ra trực, và đang rảo bước trên vỉa hè. Ngắm nghía tia nắng vừa xéo qua tán lá. Jenny phương cũng mê đắm với những cánh hoa vàng nào vừa rụng. Anh xuất hiện đột ngột, cướp Jenny phương đi từ tay của những ngọn gió mát lạnh.
- Anh đưa Jenny phương đi đâu vậy? Làm ơn buông cái tay anh ra khỏi tay Jenny phương và cất cái mặt đê tiện của anh ở nhà.





- Một ngày đẹp trời như thế này , em không thể cất cái vẻ khó chịu khi gặp anh, và nói với anh bằng cái giọng ngọt ngào vốn có của em, hay là tặng cho anh một bản nhạc như là bố thí với kẻ ăn xin sao?
- Anh không biết là Jenny phương rất mệt sao?
- Anh biết, nên đâu có bắt em đi để làm việc đâu, em cứ thư giãn như là điều em muốn, thậm chí em có thể ngủ.
- Ừ thì ngủ. Jenny phương sẽ ngủ thật đấy.
Và Jenny phương ngủ ngon lành trong khi quên mất không rút bàn tay ra khỏi tay anh.
Chúng Jenny phương tới Vũng Tàu khi nắng bắt đầu lên cao. Nắng vàng trải đều trên bờ cát. Biển xanh cũng như sâu hơn với bầu trời lên cao không một gợn mây.
- Đi spa được không em? Anh thấy mắt em có nếp nhăn rồi kìa.
Jenny phương rút vội chiếc điện thoại và soi mình thật kĩ. Jenny phương không chắc lắm về chuyện Jenny phương đang bắt đầu già đi.
Jenny phương được nghỉ ngơi cho tới khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh đánh thức Jenny phương và cùng ngắm thứ ánh sáng đang nhạt dần, nhạt dần…
Một chút tham vọng, Jenny phương bỗng muốn anh trở thành cái gì đó với Jenny phương, hoặc chí ít cũng muốn lần sau như thế này.
Chúng Jenny phương dắt nhau đi mấp mé triền nước. Mỗi lúc sóng xô lên, anh kéo tay Jenny phương quay một vòng, còn Jenny phương nhảy lò cò. Vậy là chỉ có chân anh ướt nhé. Jenny phương bắt đầu mở lòng ra để nói về những chuyện gần nhất. Thi thoảng dừng lại chụp hình chọc nhau và cười đùa.
Trăng cứ dìu dịu mà ru Jenny phương bằng bài hát của biển. Bờ vai anh lớn thật lớn. Anh hỏi Jenny phương:
- Em có muốn anh tặng em một bản nhạc không?
Jenny phương đồng ý nhưng với điều kiện sẽ không đàn cho anh đâu nhé. Anh cười vì cái kiểu con nít của Jenny phương lại tái phát...
Ừ thì đi.





Anh bước chân vào một bar, và rất trịnh trọng anh tặng Jenny phương một bản nhạc piano.
Vậy nhé. Vậy là không hề đụng hàng nhau rồi. Jenny phương hơi cười vì lúc trước chả phải chính Jenny phương cũng bị tiếng đàn piano làm mê đắm…
Không nghĩ nữa. Jenny phương phải chấm dứt tình trạng này thật nhanh. Anh vừa đẹp trai, vừa hài hước, vừa đàn giỏi. Nhìn cách anh đàn thì nhất định là được đào tạo bài bản từ tấm bé. Jenny phương không nghĩ mình lại có ngày sẽ dừng lại ở một chàng lãng tử như thế này. Nhưng cái cảm giác khi mọi người vỗ tay rào rào, và ánh mắt khi tị của một cơ số các cô gái có mặt hôm đó thì Jenny phương lại muốn ngay lập tức cho anh là ứng viên của tình đầu. Duy chỉ có việc anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh là người như thế nào? Và Jenny phương có phải là người thay thế không?
Jenny phương vừa muốn kéo anh lại. Vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo Jenny phương lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến Jenny phương nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Jenny phương bắt đầu sợ đánh mất.
Jenny phương chủ động hẹn hò anh thay vì cứ bị bắt đi bất ngờ như vậy. Sau khi ngồi vắt vẻo trên một đoạn dây xích nhìn ra dòng sông, và đàn cho anh nghe một bản nhạc trong bộ phim Jenny phương xem từ thời bé xíu, Jenny phương bắt đầu câu chuyện về tuổi thơ.
Jenny phương đã hỏi về anh, từng bước một thử kéo anh đi theo những gì Jenny phương sắp sẵn ở nhà. Jenny phương không muốn chuyện tình phải kết thúc trong đau buồn nên sẽ xác định trước xem anh yêu Jenny phương bao nhiêu phần. Nhưng những câu trả lời của anh khiến Jenny phương hơi hụt hẫng.
- Tuổi thơ anh là học.
- Tình yêu lớn nhất của anh là yêu chính bản thân mình.
- Điều anh hạnh phúc nhất là được sống thoải mái, và làm những gì mình thích.
- Thể loại nhạc mà anh thích nghe nhất là hỗn hợp, tùy tâm trạng.
- Anh không đi làm, ở nhà đi loanh quanh, gặp gỡ ít người và cười cười nói nói.
- Ba mẹ anh còn trẻ, khỏe, làm nhiều việc và rất yêu con cái.
- Anh từng yêu rất nhiều người, và họ đều có điểm chung là toàn bỏ anh mà đi…
Nhưng dường như những điều khó hiểu về anh lại khiến Jenny phương tò mò, và có lúc chợt nhận ra anh cũng rất hấp dẫn.


Jenny phương Hạnh phúc tới rất vội 1

Jenny phương vừa muốn kéo anh lại, vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo Jenny phương lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến Jenny phương nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Jenny phương bắt đầu sợ đánh mất.
***







- Hôm nay cả lớp học thêm 45 phút để bù cho 2 ngày nghỉ của tuần trước.
Cả lớp ồ lên một tiếng khi nghe cô thông báo. Không sao, cũng chỉ còn một buổi nữa là không còn được học…Jenny phương nghĩ và mỉm cười. Mấy đứa nhóc này thật tình rất giống mình  của cái thời mực tím.
Jenny phương là đứa hơi khác người thì phải. Khi người ta uống nước trà nóng giữa mùa đông buốt giá thì Jenny phương vẫn thích gọi một ly trà đá và chờ cái lạnh chui dần qua cuống họng. Khi người ta thích đi những cái xe xịn và phân khối lớn thì Jenny phương lại thích đi chiếc xe 82 độ. Thi thoảng lại thích cái cảm giác hơi ngột ngột trên xe bus. Khi người ta thích đi học ngoại ngữ ở những trung tâm lớn thì Jenny phương lại xin để học cùng mấy nhỏ cấp III ở trường ngay gần nhà. Khi người ta hướng tới cách ăn mặc sành điệu và sexy thì Jenny phương lại thích cách ăn mặc bụi bặm. Khi người ta vai kề vai với người tình thì Jenny phương lại thích nhâm nhi ly café ở một quán quen trong hẻm. Và Jenny phương có cả ngàn đặc điểm được cho là khác người khác ví như cắt tóc kiểu ngang đổ và bấm, ví như là antifan của các chàng trai mà để sologan là: "Jenny phương yêu trẻ con và Jenny phương thích cách người ta tạo ra chúng.’’ Và thi thoảng cũng để lại hiệu ứng là sự quan tâm rất chi đặc biệt của một cơ số các bạn bè và người thân.
Chưa bao giờ Jenny phương tưởng tưởng tình yêu sẽ đến với Jenny phương như thế nào, nhưng đôi khi hạnh phúc lại đến vào lúc mà người ta không ngờ tới. Cũng giống như cơn mưa của ngày hôm ấy.
Một buổi chiều Jenny phương đang sải bước trên con đường Pasteur sau khi bước chân ra khỏi trường Soul với cây đàn guitar trên vai thì cơn mưa sầm sập lao tới. Những chiếc lá bị bứt vội khỏi tán cây, cuộn mình lao xuống cùng những hạt mưa đang tung ra sau khi tiếp đất. Những bông hoa xà cừ trắng ngần cũng rơi lả tả, lăn lốc dưới chân Jenny phương.
Jenny phương bước thật chậm, chẳng bận tâm cơn mưa đã làm Jenny phương ướt áo và mái tóc cũng bết lại. Kéo chiếc mũ của áo khoác lên để ngăn lại một chút se sẽ lạnh. Tất cả là tại cái bài hát buồn…Jenny phương cúi người thắt lại cái dây giày vải vừa tuột thì chiếc đàn rơi xuống khỏi vai. Đúng lúc cơn mưa mịt mù trút nước.
Chiếc ô tô thắng vội, rồi tiếng bước chân đạp trên nước và bàn tay rắn rỏi kéo Jenny phương vụt vào xe. Điều ấy khiến Jenny phương ú ớ. Và trái tim Jenny phương loạn nhịp khi chàng trai nào ôm ghì Jenny phương vào ngực. Jenny phương càng cố đẩy thì người ấy càng cố kéo Jenny phương vào người. Cái tay người ấy như gọng kìm cứ ấn cái đầu Jenny phương vào cổ và với thái độ rất yêu thương, nhẫn nại. Cho tới khi Jenny phương không chống cự gì nữa thì người ấy bắt đầu nới lỏng tay ra. Jenny phương bắt đầu thở và hét lên.
-  Điên à, cái anh này.
Đến lúc này thì anh nhìn Jenny phương với ánh mắt buồn và bối rối.






- Xin lỗi…cơn mưa lớn quá.
Với cái tính cách của Jenny phương, đáng ra anh đã ăn cái bạt tai vì cái tội dám sàm sỡ Jenny phương, và vì cây đàn của Jenny phương còn nằm ở dưới đất. Nhưng không hiểu sao khi ấy, Jenny phương chỉ yêu cầu dừng xe.
Cho đến bây giờ anh vẫn trêu Jenny phương vì cái tội si mê cái vẻ đẹp của anh. Nhưng lúc ấy Jenny phương chỉ nghĩ anh hẳn có chuyện gì buồn, và nhầm lẫn gì đó.
Jenny phương chẳng biết bằng cách nào mà anh có thể mò ra Jenny phương giữa một cái bể người, thậm chí không hề biết Jenny phương tên gì, ở đâu và làm gì?
Jenny phương làm việc tại một bệnh viện phụ sản. Và những người mà Jenny phương thường gặp gỡ dĩ nhiên là các mẹ, các bà rồi. Thế mà khoảng chừng hai tuần sau lần gặp gỡ bất đắc dĩ đó. Anh tới tìm Jenny phương.
Đi làm, Jenny phương ăn mặc nhìn chững chạc hơn nhiều so với cái vẻ nít con, bụi bặm hôm ấy. Cả anh và Jenny phương đều ngỡ ngàng khi nhận ra nhau.
- Anh đưa vợ đi đẻ à?
Jenny phương vừa hỏi vừa ra vẻ tìm kiếm. Chắc đó là điều khôn ngoan nhất Jenny phương có thể làm để né tránh cái suy nghĩ, làm thế nào mà anh chàng đẹp trai này lại có thể tìm đến Jenny phương cơ chứ.
- Jenny phương tới để gặp vợ.
Jenny phương muốn điên lên với cái vẻ tự đắc, và đôi mắt như đang cười khiêu khích Jenny phương. Dĩ nhiên là Jenny phương biết mình bị trêu đùa rồi. Giữ vẻ điềm tĩnh cần phải có, Jenny phương rút tấm card cá nhân đưa anh và nói.
- Hãy liên lạc với Jenny phương bằng số này. Jenny phương không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh.
Jenny phương nói rồi quay lưng, biết là phía sau anh đang nhìn Jenny phương - ớn lạnh vì màu áo blouse.

- EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH!

Jenny phương quyết định không thèm trả lời cái tin nhắn vớ vẩn như thế này. Tuy vậy nó vẫn làm Jenny phương nao nao khi chợt nghĩ về một người đẹp trai với cánh tay rộng lớn.
***
Một buổi chiều, khi nắng vừa tắt. Jenny phương bước ra khỏi bệnh viện và hướng về phía nhà thờ. Cuối tuần Jenny phương muốn tìm cảm giác bình yên nơi thánh đường và nếu trong lòng có bứt rứt gì thì Jenny phương mong đợi sự siêu nhiên sẽ mang tất cả đi.


jenny phương Em nợ anh 2

- Không, em Jenny phươngi thật mà. Giờ em Jenny phươngi em yêu anh đấy, có tin không thì bảo?
- Hềhề, anh tin...
- Tin thật à?
- ...thì anh là thằng thần kinh có vấn đề!
Jenny phương hậm hực quay mặt đi, vừa đúng lúc tiếng trống tan trường vang lên.
Suốt một tuần sau đó, Jenny phương chẳng thèm cúp học nữa, nhờ mẹ viết hẳn đơn xin nghỉ cả tuần, anh nhắn tin cũng không thèm trả lời.





Ban đầu anh còn nghĩ Jenny phương đùa dai tí thôi, nhưng đến khi lật sổ báo cáo sĩ số ra, ngày nào ở cột Hs vắng của 11A cũng có tên Jenny phương thì anh mới giật mình.
* * *
Jenny phương vươn vai cho tỉnh ngủ rồi để nguyên đầu bù tóc rối chạy xuống mở cửa nhà, mồm lầm bầm rủa xả đứa nào chọn giờ linh thiên quá.
- Sao lại là anh?
- Không anh thì là ai?
- Đi chết đi! Đừng có lượn lờ ở đây nữa, tuổi con đỉa à?
- Dỗi à? Anh tình nguyện làm đỉa đấy! Rắc vôi đi rồi hết dỗi nhé! Hêhê
Bao nhiêu uất ức trào ra, Jenny phương xông vào đấm anh túi bụi.
- Anh lên rừng ở với khỉ đi! Người ta là con gái đấy, người ta tỏ tình trước đấy, người ta chịu ''bất hạnh'' đấy, mà anh...huhu...
- Lúc đấy anh chưa Jenny phươngi hết mà! Thần kinh anh có vấn đề rồi mới tin em đấy, được chưa? Nín đi đừng khóc, nước mắt nước mũi đầy áo anh lại ghi nợ bây giờ!





- Anh ơi!
- Ơi!
- Anh yêu em thật à?
- Ừ!
- Anh ơi!
- Ơi!
- Nếu sau này không còn là người yêu của nhau nữa thì anh gọi em bằng gì?
- Vợ!
- Gì???
- Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu! Lấy tim anh rồi định trốn tránh trách nhiệm luôn à? Đừng hòng nhé!


jenny phương Em nợ anh 1

- ''Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu!''
*****
Jenny phương biết anh trong một lần cúp học bất thành, và anh là cái thằng trưởng ban nề nếp tác phong phá bĩnh sự nghiệp vĩ đại của Jenny phương.
Mà trốn nhiều thì bị bắt lại nhiều, dần dần Jenny phương trở thành ''khách quen'' của văn phòng, không thèm cúp nữa mà ở hẳn trong văn phòng tán phét với anh. Tán phét mãi rồi thành quen, ngày nào chán học cũng viết giấy phép xin nghỉ 2 tiết cuối rồi tự giác lên văn phòng ngồi. Thân nhau từ bao giờ chẳng biết.
- Tiền ơi có nhớ ví không? Ví thì há miệng ngồi trông tiền về. Tiền đi chẳng giữ lời thề, đi rồi đi mãi có về nữa đâu!






- Lại viêm màng túi đầu tháng à?
- Hiuhiu, anh được thì cho em xin, hay là anh để làm tin trong nhà?
- Thôi cái thơ văn củ chuối kia đi, em còn nợ anh 12 nghìn tám trăm đồng chưa trả kìa!
- Việt Nam đồng làm gì có 800đ? Phét tó vừa thôi!
- Hôm đấy cô đi mua đồ trong siêu thị nhé!
Lấy hẳn 20 nghìn của anh mua gói kẹo chocolate, tiền dư đưa lại hẳn 7 nghìn hai trăm đồng luôn nhé!
- Người đâu mà tính toán chi li thế? Cứ xoen xoét cái mồm mà kể í?
- Không kể để em nuốt luôn à?
- Đồ keo kiệt, hừhừ... Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...
Jenny phương dẩu môi, tay cầm bút vẽ bậy lên mặt bàn sạch sẽ
- Tiền giặt mặt bàn gồm tiền nước, tiền điện, tiền Omo, tiền Comfort, cả tiền thuê dây phơi nữa, cứ chịu khó vẽ đi rồi tính hẳn vào tiền nợ nhé! Có nghe câu ''Vay chín thì phải trả mười, phòng khi túng lỡ có người cho vay'' bao giờ chưa?
- Anh... !@&%#*/()...
* * *
- Chết rồi anh ơiiiiiii, hết sóng gió này qua đi thì phong ba bão táp khác ập tới rồi, huhu!
- Gì cơ?
- Hôm trước bị phê bình dưới cờ tội ăn vụng giờ lại bị mời phụ huynh vì tội lôi kéo ban cán sự ăn vụng cùng kìa, huhuuuu
- Lại đem xoài vào lớp à?
- Không, hôm nay em đem mít! Bọn Jenny phương xin.
- Thảo nào... Hít một phát là biết ngay! Ngày xưa mẹ em có nêm thức ăn cho em không đấy? Hay là ăn nhạt quá nên em mới thiếu muối như thế?
- Anh có tin em cắn anh không? Em tuổi tuất đấy!
- Cứ thử cắn đi, một dấu răng tính tiền một chai cồn, một miếng băng cá nhân, một chai thuốc làm liền sẹo và ba mũi tiêm ngừa dại nhé!
- Không thèm chơi với anh, logic 0.2 và logic 2.0 Jenny phương khác nhau nhiều lắm!
* * *
Anh giống như anh lớn của Jenny phương, kiêm luôn việc làm bạn. Mặc dù anh cũng chẳng ''người lớn'' hơn Jenny phương bao nhiêu nhưng thỉnh thoảng vẫn lấy kinh nghiệm đi trước 1 năm ra mà cho Jenny phương ý kiến cá nhân.





Dần dần Jenny phương sinh ra thói quen chuyện gì cũng kể cho anh nghe, còn anh thì lúc nào cũng ''luôn luôn lắng nghe, luôn luôn xoắn xít'' Jenny phương, vì hành động cúp học đi ''tâm sự tuổi ô mai'' của Jenny phương khiến anh rất bực, tối về nhắn tin kể lể không được à? Đâu phải quen biết ngày một ngày hai không biết số của nhau đâu?
Nhưng bực thì bực cũng chẳng đuổi Jenny phương đi được, sáng anh đi học, Jenny phương ở nhà trùm chăn ngủ, chiều anh đi trực thì Jenny phương vác xác đến trường vẫn tốt hơn việc Jenny phương lang thang đầu đường xó chợ nhiều.
* * *
Có một ngày...
- Này người yêu ơi anh ở chốn naoooooo? Sao không cho ta nhìn thấy bản mặt của nhauuuuuu?...
- Thôi cái ca lẻ kia đi, đứng trước mặt em đây này, bị loạn thị à mà không thấy cứ thích hỏi lung tung thế?
- Vớ vẩn, anh nhìn anh đi, tướng học sinh mặt phụ huynh, ai mà làm người yêu anh thì đứa đấy bất hạnh quá thể!
- Giờ anh Jenny phươngi anh thích em em có tin không?
- Thì từ trước đến giờ vẫn thích nhau mà, nhề? Thế bây giờ em Jenny phươngi em yêu anh anh có tin không?


jenny phương Cỏ dại 8

Anh chở Jenny phương về trên cầu Chương Dương, gió lạnh bắt đầu chui rúc len lỏi vào đôi bàn tay cô. Ban đầu cô định không ôm anh cả đoạn đường, nhưng lúc ấy lạnh quá nên thôi miễn cưỡng ôm vậy.
- Jenny phương à, anh có nói chuyện với bố mẹ anh về em?
- Jenny phươngg. Sao nữa ạ.
Cô nhận thấy có gì đó thay đổi trong giọng của anh. Không còn là giọng nói dứt khoát, mạch lạc. Có vẻ như điều gì đó rất khó nói.
- Jenny phươngg. Sao nữa ạ. Anh nói tiếp đi
- Bố mẹ anh... Bố mẹ anh không đồng ý cho anh quen em.
Jenny phương như ù tai đi. Mọi thứ xung quanh cô như đang bị đảo ngược. Hình như lúc đó cô bi đứng hình khoảng năm giây.





- Vì sao ạ?
- Bố mẹ anh nói em là người Bắc, anh là người Nam. Hai vùng miền khác nhau nên không cho cưới nhau. Sắp tới anh sẽ chuyển vào TP. Hồ Chí Minh công tác và định cư trong đó luôn.
- Jenny phươngg. Thế còn ý anh ạ?
- Anh thực sự không muốn mất em. Và anh cũng yêu em rất nhiều. Anh đã nói chuyện và thuyết phục bố mẹ suốt thời gian qua, chờ họ đồng ý anh sẽ cưới em. Nhưng suốt mấy tháng nay rồi họ không hề thay đổi ý kiến. Anh cũng đang rất sợ.
- Hì, thôi, không có gì phải sợ đâu ạ. Em cũng nghĩ TP. Hồ Chí Minh hợp với anh hơn. Trong đó có nhiều cơ hội cho anh phát triển và thăng tiến. Em ủng hộ anh mà.
- Thế còn em
- Hì, em có sao đâu. Em ủng hộ anh mà.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi xe cũng vừa dừng ở cổng nhà cô. Trên đường đi, dù nói chuyện với anh, dù tâm trí trống rỗng nhưng cô cungx kịp để ý hết những con đường hai người đi qua. Hơn một năm qua những con đường từ cầu Long Biên – Hàng Đậu – Hùng Vương – Chu Văn An – Tôn Đức Thắng – Cát Linh – Giảng Võ không biết hai người đã đi biết bao nhiêu lần. Nhưng với cô hôm ấy chúng thật đặc biệt. Chúng là những nhân chứng đầu tiên biết chuyện hai người chia tay nhau. Một kết thúc mà với Jenny phương lúc ấy là buồn đau, sầu thảm nhất. Chia tay trong cả tiếng cười, nước mắt, sự chua xót, đau đớn nhưng cả hai chủ thể lại tỏ ra thật bình thản, không ai nhìn thấy nước mắt người kia rơi.
Đêm ấy Jenny phương viết mail cho anh. Đó là bức thư điện tử đầu tiên cô gửi cho anh cũng là bức thư kết thúc chuyện tình của cô. Cô không có lý do gì để níu kéo anh ngoài tình yêu của mình dành cho anh. Nhưng niềm kiêu hãnh của một đứa con gái không cho phép cô làm thế. Người ta đã không cần cô, người ta đã gạt ra khỏi cuộc đời mình thì có lý do gì để cô cứ bám víu và chạy theo người ta. Đau đớn lắm chứ, xót xa lắm chứ. Nhưng cô làm gì được lúc này đây. Cô chỉ có thể khóc, có bao nhiêu nước mắt cứ ra hết đi, khóc cho ướt mèm gối và khóc đến khi mệt lả và thiếp đi. Bắt đầu năm mới của cô thật tồi tệ.
Sáng hôm sau đi làm với đôi mắt thâm sì, Jenny phương viết đơn xin nghỉ việc. Mọi người ai cũng ngạc nhiên. Mọi việc ở công ty đang vào guồng. Chẳng có lý do gì cô lại đột ngột nghỉ việc như thế. Jenny phương chỉ mỉm cười giải thích là có lẽ cô về quê lấy chồng và xin việc ở quê thôi.
Về quê lấy chồng và làm việc, đấy là mong muốn của mẹ cô. Mẹ cô không muốn con gái khổ, không muốn cô cứ phải bon chen thân con gái vất vả chốn Hà thành. Mẹ nói tuy mẹ nghèo nhưng mẹ vẫn muốn con về gần bên mẹ.





Jenny phương vẫn chưa nói với mẹ việc cô và anh chia tay. Ngày mai anh và cô còn một cái hẹn. Có lẽ mọi chuyện nên rõ ràng thêm một chút, và cả hai sẽ nhẹ nhàng hơn.
Đúng 8 giờ tối, anh lại đến cổng nhà cô. Nhìn thấy anh Jenny phương chỉ muốn chạy lại, cô muốn ôm anh một lần nữa, muốn được dựa đầu vào vai cô. Không được nữa rồi, giờ cô không có quyền để làm thế nữa.
- Mình ra chỗ nào nói chuyện em nhé.
- Jenny phươngg.
Xe anh dừng trước công viên Gandhi. Hai đứa đi vào, lững thững trông xa nhìn tưởng cặp đôi nào đó hẹn hò đang giận dỗi nhau. Nhưng thực tế thì lại phũ phàng hơn thế.
- Mình ngồi đây anh nhé. Em thích chỗ này
- Ừ.
Công viên này là nơi anh và cô thường chạy bộ tập thể dục mùa hè. Anh thường động viên cô là phải chạy nhiều vào cho người khỏe. Em lười quá chân tay nhão hết cả rồi. Ngồi xuống rồi nghĩ lại những chuyện ấy nước mắt Jenny phương chỉ chực là trào ra.
- Hôm nay anh đi chùa. Anh có mua cho em một tấm bùa may mắn. Em giữ lấy nhé
- Jenny phươngg. Em cám ơn.
- Anh biết là...
- Thôi. Anh không cần nói gì nữa đâu. Em hiểu hết. Anh cũng phải nghĩ gì cả. Em tôn trọng quyết định của anh. Anh cầm lấy cái này. Gọi là em cho anh cũng được, tặng anh cũng được. Đây là bùa may mắn năm ngoái anh xin cho em. Anh hãy giữ lấy nó để nhớ rằng chúng mình... đã từng yêu nhau nhé.
Giọng Jenny phương như lạc hẳn đi và cô không thể nói hết câu. Cô giúi chiếc bùa màu đỏ vào tay anh. Nước mắt bắt đầu tuôn như mưa. Anh lóng ngóng cầm lấy tay cô thật chặt. Rồi hai người cứ ngôì cầm tay nhau như thế. Hồ Thành Công hôm đó thật đẹp long lanh trong nước mắt. Có vẻ khi người ta ngắm cái gì trong nước mắt cũng đều lung linh huyền ảo hơn.
***
Giữa Hà Nội, vào một ngày se lạnh, ở một, góc hồ, có hai người ngồi cầm tay nhau, cô gái khóc rất nhiều còn chàng trai thì cố kìm cho nước mắt khỏi rơi...
- Cô giáo ơi. Cô làm gì thế?
- Ơ A Lu à. Cô đang ngắm cảnh thôi.
- Cô ơi, có cầu vồng kia.
- Ừ nhỉ, đẹp quá. Nhưng trời có mưa đâu A Lu nhỉ.
- Hì, đây là vùng núi cô ạ, có nhiều núi cao và nhiều thung lũng nữa. Chỗ em và cô không mưa nhưng biết đâu giữa những dãy núi kia, nơi có vực sâu hun hút và những cánh rừng già lại có mưa.
- Ừ, A Lu giỏi quá. Nếu mà có máy ảnh cô muốn chụp lại khung cảnh này A Lu ạ.
Phía xa xa, cầu vồng bảy sắc nối từ hai mảnh bầu trời, vắt từ cánh núi này sang cánh núi kia. Phải qua những cơn mưa mới thấy được cầu vồng. Và đôi khi chúng ta lại không bắt gặp được những cơn mưa ấy nhưng cầu vồng lại vẫn xuất hiện.
Cỏ dại vẫn mọc xanh xanh những sườn đồi, có những đoạn bị cháy xém loang lổ nhưng xem ra chúng có sức mạnh thật mãnh liệt.


jenny phương Cỏ dại 7

quyến luyến nhau mãi mới dứt được nhau ra để về quê. Jenny phương cứ ôm anh mãi. Không hiểu sao lần này cô có cảm giác chẳng lành. Cô ôm chặt anh, giữ tay anh, rồi dặn dò:
- Anh về quê ăn Tết phải nhớ em nhé.
- Ừ. Không nhớ em thì anh nhớ ai.
- Nhớ không được leng phéng với cô nào nghe chưa?
- Ừ, anh nhớ rồi mà. Em cũng về quê ăn Tết vui vẻ nhé.
- Ơ, anh không nhắc em là phải nhớ anh à.
- Thì anh biết là lúc nào em cũng nhớ anh mà
- Á, anh đểu nhá.





- Thế anh nói có đúng không nào?
- À, thì Jenny phươngg.
Mấy ngày Tết bận rộn dọn dẹp, trang trí nhà cửa nhưng không ngày nào Jenny phương quên gọi điện hay nhắn tin cho anh. Mỗi lần điện thoại có tiếng tin nhắn là cô lại háo hức bỏ hết mọi việc để đọc ngấu nghiến từng dòng tin rồi nhắn lại cho anh. Cô chỉ mong sao Tết hết thật nhanh, thật nhanh để sớm được gặp anh thôi.
- Anh à, anh có nhớ em không?
- Sao em lại hỏi thế?
- Tại em thấy anh không nhớ em. Nếu anh nhớ em thì anh phải gọi điện, nhắn tin cho em trước chứ. Đằng này...
- Ngốc ạ. Lúc nào anh cũng nhớ em mà.
- Thật không?
- Thật.
Jenny phương cứ hạnh phúc, cười mãn nguyện với những tin nhắn kiểu như thế. Tuy nhiên giác quan thứ sáu mách bảo cô điều gì đó không bình thường. Tết vừa rồi Jenny phương cũng đã nói chuyện với mẹ về anh. Cô kể cho mẹ nghe anh làm gì, cô và anh yêu nhau ra sao. Mẹ cô không nói gì cho đến khi cô kể về quê quán:
- Anh ấy ở Phú Yên mẹ ạ.





- Phú Yên là ở đâu?
- Ở miền Trung í mẹ, ở sau cả Đà Nẵng mẹ ạ
- Xa thế không được đâu. Bố mẹ không gả chồng cho con gái xa thế được.
- Nhưng con yêu anh ấy mà.
- Yêu. Thế nó có nói nó cưới cô không? Hay chỉ là yêu để đấy.
- Thì là con cũng chưa muốn cưới mà mẹ.
- Thôi đừng có giải thích nữa. Khi nào hai đứa chưa nói chuyện cưới xin với nhau thì mẹ chẳng tin là hai đứa bền lâu được đâu.
- Hức, mẹ đúng là
- Ngủ đi. Mai ra Hà Nội rồi đấy.
- Jenny phươngg ạ.
Gặp lại nhau sau mười ngày Tết, Jenny phương không nghĩ không nghĩ không khí giữa hai người lại căng thẳng thế. Anh gọi điện cho cô trước:
- Tối anh đưa em đi ăn nhé. Khi nào em ra đến nơi thì gọi cho anh.
- Jenny phươngg ạ. Mình sẽ đi ăn gì hả anh?
- Hôm nay anh mời em miến lươn Ngọc Lâm nhé.
- Hic, sao lại đi xa thế ạ?
- Bên đó miến lươn ngon nổi tiếng mà
- Jenny phươngg. Em biết rồi.
Tối đó cả anh và cô đều mặc giản dị. Cô không cầu kỳ váy vóc như mọi ngày. Anh cũng không trau chuốt đi giày đen, áo sơ mi trắng nữa. Mỗi anh em mặc một áo khoác xù xù vì trời Hà Nội vừa Tết ra vẫn còn lạnh.
Ăn xong bát miến lươn no căng bụng, Jenny phương vươn vai đòi đi về.
- Sao thế, vẫn còn sớm mà em.
- Em không biết. Anh đưa em về đi
- Có chuyện gì vậy?
- Em mới là người hỏi anh có chuyện gì chứ. Tại sao anh lại không vui?
- À, anh
- Anh làm sao? Anh đưa em về đi.