Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Jenny phương Hạnh phúc tới rất vội 2

Anh ở đó tự bao giờ với nụ cười hiền từ khác hẳn vẻ mặt nham nhở mà Jenny phương tưởng tượng về anh như một gã Sở Khanh. Jenny phương đã yếu lòng?
Anh cứ tới bất thình lình khiến cho Jenny phương bắt đầu sợ cảm giác không kiểm soát nổi cuộc sống của bản thân, và cả cảm xúc nữa.
Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi Jenny phương vừa được ra trực, và đang rảo bước trên vỉa hè. Ngắm nghía tia nắng vừa xéo qua tán lá. Jenny phương cũng mê đắm với những cánh hoa vàng nào vừa rụng. Anh xuất hiện đột ngột, cướp Jenny phương đi từ tay của những ngọn gió mát lạnh.
- Anh đưa Jenny phương đi đâu vậy? Làm ơn buông cái tay anh ra khỏi tay Jenny phương và cất cái mặt đê tiện của anh ở nhà.





- Một ngày đẹp trời như thế này , em không thể cất cái vẻ khó chịu khi gặp anh, và nói với anh bằng cái giọng ngọt ngào vốn có của em, hay là tặng cho anh một bản nhạc như là bố thí với kẻ ăn xin sao?
- Anh không biết là Jenny phương rất mệt sao?
- Anh biết, nên đâu có bắt em đi để làm việc đâu, em cứ thư giãn như là điều em muốn, thậm chí em có thể ngủ.
- Ừ thì ngủ. Jenny phương sẽ ngủ thật đấy.
Và Jenny phương ngủ ngon lành trong khi quên mất không rút bàn tay ra khỏi tay anh.
Chúng Jenny phương tới Vũng Tàu khi nắng bắt đầu lên cao. Nắng vàng trải đều trên bờ cát. Biển xanh cũng như sâu hơn với bầu trời lên cao không một gợn mây.
- Đi spa được không em? Anh thấy mắt em có nếp nhăn rồi kìa.
Jenny phương rút vội chiếc điện thoại và soi mình thật kĩ. Jenny phương không chắc lắm về chuyện Jenny phương đang bắt đầu già đi.
Jenny phương được nghỉ ngơi cho tới khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh đánh thức Jenny phương và cùng ngắm thứ ánh sáng đang nhạt dần, nhạt dần…
Một chút tham vọng, Jenny phương bỗng muốn anh trở thành cái gì đó với Jenny phương, hoặc chí ít cũng muốn lần sau như thế này.
Chúng Jenny phương dắt nhau đi mấp mé triền nước. Mỗi lúc sóng xô lên, anh kéo tay Jenny phương quay một vòng, còn Jenny phương nhảy lò cò. Vậy là chỉ có chân anh ướt nhé. Jenny phương bắt đầu mở lòng ra để nói về những chuyện gần nhất. Thi thoảng dừng lại chụp hình chọc nhau và cười đùa.
Trăng cứ dìu dịu mà ru Jenny phương bằng bài hát của biển. Bờ vai anh lớn thật lớn. Anh hỏi Jenny phương:
- Em có muốn anh tặng em một bản nhạc không?
Jenny phương đồng ý nhưng với điều kiện sẽ không đàn cho anh đâu nhé. Anh cười vì cái kiểu con nít của Jenny phương lại tái phát...
Ừ thì đi.





Anh bước chân vào một bar, và rất trịnh trọng anh tặng Jenny phương một bản nhạc piano.
Vậy nhé. Vậy là không hề đụng hàng nhau rồi. Jenny phương hơi cười vì lúc trước chả phải chính Jenny phương cũng bị tiếng đàn piano làm mê đắm…
Không nghĩ nữa. Jenny phương phải chấm dứt tình trạng này thật nhanh. Anh vừa đẹp trai, vừa hài hước, vừa đàn giỏi. Nhìn cách anh đàn thì nhất định là được đào tạo bài bản từ tấm bé. Jenny phương không nghĩ mình lại có ngày sẽ dừng lại ở một chàng lãng tử như thế này. Nhưng cái cảm giác khi mọi người vỗ tay rào rào, và ánh mắt khi tị của một cơ số các cô gái có mặt hôm đó thì Jenny phương lại muốn ngay lập tức cho anh là ứng viên của tình đầu. Duy chỉ có việc anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh là người như thế nào? Và Jenny phương có phải là người thay thế không?
Jenny phương vừa muốn kéo anh lại. Vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo Jenny phương lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến Jenny phương nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Jenny phương bắt đầu sợ đánh mất.
Jenny phương chủ động hẹn hò anh thay vì cứ bị bắt đi bất ngờ như vậy. Sau khi ngồi vắt vẻo trên một đoạn dây xích nhìn ra dòng sông, và đàn cho anh nghe một bản nhạc trong bộ phim Jenny phương xem từ thời bé xíu, Jenny phương bắt đầu câu chuyện về tuổi thơ.
Jenny phương đã hỏi về anh, từng bước một thử kéo anh đi theo những gì Jenny phương sắp sẵn ở nhà. Jenny phương không muốn chuyện tình phải kết thúc trong đau buồn nên sẽ xác định trước xem anh yêu Jenny phương bao nhiêu phần. Nhưng những câu trả lời của anh khiến Jenny phương hơi hụt hẫng.
- Tuổi thơ anh là học.
- Tình yêu lớn nhất của anh là yêu chính bản thân mình.
- Điều anh hạnh phúc nhất là được sống thoải mái, và làm những gì mình thích.
- Thể loại nhạc mà anh thích nghe nhất là hỗn hợp, tùy tâm trạng.
- Anh không đi làm, ở nhà đi loanh quanh, gặp gỡ ít người và cười cười nói nói.
- Ba mẹ anh còn trẻ, khỏe, làm nhiều việc và rất yêu con cái.
- Anh từng yêu rất nhiều người, và họ đều có điểm chung là toàn bỏ anh mà đi…
Nhưng dường như những điều khó hiểu về anh lại khiến Jenny phương tò mò, và có lúc chợt nhận ra anh cũng rất hấp dẫn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét