Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

jenny phương Cỏ dại 6

- Phần điều kiện em làm không chặt chẽ. Hiện tại đối tác không chịu hoàn tất hợp đồng và thanh toán số tiền còn lại. Nếu kiện họ thì mình cũng không có cơ sở. Và nếu điều đó xảy ra, nghĩa là công ty sẽ phải thiệt hại hơn một tỷ đồng đấy.





Jenny phương như chết đứng. Có chuyện gì xảy ra vậy. Cô đã từng làm rất nhiều hợp đồng, và cũng rà soát rất kỹ từng điều khoản. Nhưng công ty cô ký hợp đồng là công ty mà một người bạn cô đang làm ở đấy. Vì tin tưởng bạn mà cô đã thiếu sót về phần thời gian hoàn thành dự án và thanh toán. Chỉ vì để lọt một vài chữ ấy mà giờ cả phòng cô đang náo loạn tìm cách giải quyết. Người thì đưa ra cách thương thuyết ký lại hợp đồng. Có người lại nói không nên bứt dây động rừng vì chính xác mình chưa biết đối tác muốn gì. Còn Jenny phương, lúc này cô cứ ù ù, cạc cạc. Lỗi này là do cô. Cô phải chịu trách nhiệm. Nhưng chịu trách nhiệm thế nào, ra sao bây giờ. Nhưng bây giờ phải giải quyết. Đó là việc trước mắt. Nhưng giải quyết thế nào đây. Cô sợ. Cô vẫn luôn tự nhận mình là một người làm việc giỏi nhưng lúc này đây cô sợ thật sự. Hơn một tỷ đồng, cô lấy gì ra mà trả đây. Trong lúc ấy cô nghĩ đến gia đình ở quê, nghĩ đến mái nhà từng có thời phải xây bằng cay, đất và lợp ngói nát. Gia đình sao có thể kiếm được số tiền ấy để trả cho cô. Đấy chỉ là tình huống xấu nhất mà cô tưởng tượng ra thôi còn hiện tại thì cô phải giải quyết, và cả hy vọng nữa, hy vọng công ty bạn cô không đưa ra mánh khóe nào cả. Suốt thời gian ấy Jenny phương luôn sống trong tâm trạng bất an. Cô thực sự sợ. Một tuần cô ăn không ngon, ngủ không yên. Kể cả khi về ăn cưới đứa em họ mà cô cũng không có tâm trí gì ở đám cưới cả. Nhìn nét mặt của cô khi nghe điện thoại, nhìn thaí độ của cô mà bố mẹ cứ lo lắng, hỏi han mãi. Jenny phương thấy mình có lỗi quá, đáng lẽ cô không nên để họ thấy mình đang trong hoàn cảnh khó khăn và bế tắc này. Trở lại Hà Nội với tấm thân mỏi mệt, rệu rã, Jenny phương lê bước về căn phòng trọ.
- Anh gọi điện cho em mà không được. Em vẫn ổn chứ. Việc kia giải quyết sao rồi.
Anh đã chờ Jenny phương ở cửa nhà từ lúc nào. Cô mới chỉ kể qua loa cho anh nghe về chuyện của cô nhưng chưa nói rõ về việc nếu bị phạt hợp đồng thì sẽ phải đền bù ra sao. Nhưng có lẽ anh bình tĩnh hơn cơ. Nếu anh đưa ra được giải pháp hay thì sao. Jenny phương gục đầu vào vai anh, khóc nức nở. Cô kể rõ hết mọi chuyện, nói hết về việc phía cô bị thiệt ra sao khi đối tác hủy hợp đồng. Anh cũng ôm cô vào lòng, xoa đầu an ủi. Anh nói:
- Mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu. Anh sẽ cùng em giải quyết. Em hãy nhớ em không chỉ có một mình, em còn có anh nữa hiểu không.
- Nhưng em sợ lắm. Em chưa bao giờ phải đối mặt với vấn đề như thế này. Nó thực sự khó, mọi người trong công ty em mấy hôm nay cũng mất ăn mất ngủ rồi.
- Khó cũng phải giải quyết. Từ bây giờ em phải cẩn thận, tích cực thu thập bằng chứng, tìm mọi cách lấp lại khoảng trống trong hợp đồng của em. Theo anh thì em nên ghi âm lại tất cả những cuộc trao đổi của em với họ và cố gắng gợi ý để họ nói vào điểm trống ấy. Có như vậy thì giả sử có ra tòa thì em cũng không phải hoàn toàn yếu thế. Và cuối cùng nếu điều xấu nhất xảy ra và công ty phải đền hợp đồng thì em hãy nhớ người chịu trách nhiệm chính là giám đốc của em, người ký hợp đồng chứ không phải em. Em phải lo cho em trước, hiểu không.





- Jenny phươngg, em hiểu. Nhưng đó là lỗi của em.
Và cô lại khóc, lại dựa vào người anh. Anh có lẽ là chỗ dựa tuyệt vời nhất cho cô lúc này.
Rồi hôm nào anh cũng qua phòng nấu cơm cho Jenny phương, chăm sóc cô.
Hôm ấy cô từ văn phòng về, buồn rười rượi.
- Sao thế Jenny phương? Có chuyện gì à.
- Bọn nó bắt đầu tỏ ý ép hợp đồng rùi anh ạ.
Tít tít tít. Điện thoại kêu.
- A lô. Mẹ ạ, dạ dạ... Jenny phươngg
Hu hu hu
- Em sao thế.
- Mẹ em vừa gọi điện, chị dâu em bị tai nạn xe máy, gãy tay rồi.
- Ôi trời, sao mọi chuyện cứ đổ lên người em tôi thế này. Thôi không sao đâu, nín đi. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.
Thời gian tồi tệ ấy cũng phải mất hai tháng để vượt qua. Team của Jenny phương đã đoàn kết và cùng nhau giải quyết vấn đề thật êm đẹp, về căn bản là không bên nào thiệt hại gì. Dù đối tác của Jenny phương rất hậm hực nhưng team của Jenny phương đã thu được đầy đủ bằng chứng lấp lại những điểm thiếu sót trong hợp đồng khiến cho họ không thể giở trò được. Jenny phương bắt đầu lại cảm thấy những ngày tháng tươi đẹp trước mắt. Vượt qua chuyện khó khăn này, cô không tin là cô không thể vượt qua được khó khăn nào nữa. Với cô bây giờ cuộc đời thật đẹp, cô có gia đình, có công việc, và có anh.
...
Lại một mùa Giáng sinh nữa đến. Năm nay anh và Jenny phương phải nghĩ mãi mới ra kế hoạch đi đâu chơi. Một chuyến đi chơi xa thì sao? Hay là về thăm một trong gia đình hai bên nhỉ? Dù gì thì cô và anh cũng đã yêu nhau được hơn 1 năm rồi.
Cuối cùng thì hai người chọn một chuyến đi Ba Vì. Anh nói rằng Jenny phương đã làm vất vả nhiều rồi giờ anh muốn cô được nghỉ ngơi, đi thăm thú thiên nhiên với anh. Thì trước đến giờ cô vẫn nghe lời anh mà. Vậy là hai anh em cùng đi Ba Vì từ chiều thứ bảy. Vòng qua Đường Lâm thăm làng cổ, thăm chùa Mía và chụp ảnh những mái đình, cổng nhà, chum tương. Tuy là người từ quê ra thật nhưng những thứ ở Đường Lâm vẫn khiến cho Jenny phương rất thích thú. Hai người còn đi dọc bờ sông Đà để đếm xem có bao nhiêu cây gạo, ngắm bến phà nườm nượp người đi từ bờ bên này sang bên kia. Tối đó vượt qua sông sang bên Phú Thọ, hai người dắt tay nhau đi dạo trên bãi cát, cùng đuổi bắt nhu dưới ánh trăng. Đó có lẽ là những kỷ niệm đẹp không bao giờ cô quên.

Rồi Tết Nguyên Đán cũng đến. Nếu là mọi năm thì Jenny phương rất thích những ngày Tết. Năm nay Jenny phương cũng thích nhưng không còn thích nhiều nữa. Cô thích được về nhà thăm bố mẹ, ăn thật nhiều giò chả, bánh chưng và nghỉ ngơi. Nhưng về nhà cũng đồng nghĩa với việc cô phải xa anh. Anh cũng ngược chuyến tàu Bắc Nam về tận Phú Yên ăn Tết. Jenny phương nghe anh kể nhiều về vùng quê miền biển của anh, nơi có thật nhiều nắng và gió, nơi có thành phố Tuy Hòa bình dị mà thật đẹp. Cô mơ một lần được đến đó. Hai người phải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét