Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

jenny phương Cỏ dại 7

quyến luyến nhau mãi mới dứt được nhau ra để về quê. Jenny phương cứ ôm anh mãi. Không hiểu sao lần này cô có cảm giác chẳng lành. Cô ôm chặt anh, giữ tay anh, rồi dặn dò:
- Anh về quê ăn Tết phải nhớ em nhé.
- Ừ. Không nhớ em thì anh nhớ ai.
- Nhớ không được leng phéng với cô nào nghe chưa?
- Ừ, anh nhớ rồi mà. Em cũng về quê ăn Tết vui vẻ nhé.
- Ơ, anh không nhắc em là phải nhớ anh à.
- Thì anh biết là lúc nào em cũng nhớ anh mà
- Á, anh đểu nhá.





- Thế anh nói có đúng không nào?
- À, thì Jenny phươngg.
Mấy ngày Tết bận rộn dọn dẹp, trang trí nhà cửa nhưng không ngày nào Jenny phương quên gọi điện hay nhắn tin cho anh. Mỗi lần điện thoại có tiếng tin nhắn là cô lại háo hức bỏ hết mọi việc để đọc ngấu nghiến từng dòng tin rồi nhắn lại cho anh. Cô chỉ mong sao Tết hết thật nhanh, thật nhanh để sớm được gặp anh thôi.
- Anh à, anh có nhớ em không?
- Sao em lại hỏi thế?
- Tại em thấy anh không nhớ em. Nếu anh nhớ em thì anh phải gọi điện, nhắn tin cho em trước chứ. Đằng này...
- Ngốc ạ. Lúc nào anh cũng nhớ em mà.
- Thật không?
- Thật.
Jenny phương cứ hạnh phúc, cười mãn nguyện với những tin nhắn kiểu như thế. Tuy nhiên giác quan thứ sáu mách bảo cô điều gì đó không bình thường. Tết vừa rồi Jenny phương cũng đã nói chuyện với mẹ về anh. Cô kể cho mẹ nghe anh làm gì, cô và anh yêu nhau ra sao. Mẹ cô không nói gì cho đến khi cô kể về quê quán:
- Anh ấy ở Phú Yên mẹ ạ.





- Phú Yên là ở đâu?
- Ở miền Trung í mẹ, ở sau cả Đà Nẵng mẹ ạ
- Xa thế không được đâu. Bố mẹ không gả chồng cho con gái xa thế được.
- Nhưng con yêu anh ấy mà.
- Yêu. Thế nó có nói nó cưới cô không? Hay chỉ là yêu để đấy.
- Thì là con cũng chưa muốn cưới mà mẹ.
- Thôi đừng có giải thích nữa. Khi nào hai đứa chưa nói chuyện cưới xin với nhau thì mẹ chẳng tin là hai đứa bền lâu được đâu.
- Hức, mẹ đúng là
- Ngủ đi. Mai ra Hà Nội rồi đấy.
- Jenny phươngg ạ.
Gặp lại nhau sau mười ngày Tết, Jenny phương không nghĩ không nghĩ không khí giữa hai người lại căng thẳng thế. Anh gọi điện cho cô trước:
- Tối anh đưa em đi ăn nhé. Khi nào em ra đến nơi thì gọi cho anh.
- Jenny phươngg ạ. Mình sẽ đi ăn gì hả anh?
- Hôm nay anh mời em miến lươn Ngọc Lâm nhé.
- Hic, sao lại đi xa thế ạ?
- Bên đó miến lươn ngon nổi tiếng mà
- Jenny phươngg. Em biết rồi.
Tối đó cả anh và cô đều mặc giản dị. Cô không cầu kỳ váy vóc như mọi ngày. Anh cũng không trau chuốt đi giày đen, áo sơ mi trắng nữa. Mỗi anh em mặc một áo khoác xù xù vì trời Hà Nội vừa Tết ra vẫn còn lạnh.
Ăn xong bát miến lươn no căng bụng, Jenny phương vươn vai đòi đi về.
- Sao thế, vẫn còn sớm mà em.
- Em không biết. Anh đưa em về đi
- Có chuyện gì vậy?
- Em mới là người hỏi anh có chuyện gì chứ. Tại sao anh lại không vui?
- À, anh
- Anh làm sao? Anh đưa em về đi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét