Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Jenny Phương người làm công kì lạ


Jenny Phương người làm công kì lạ
 Sau một lúc làm việc, ánh mắt Jenny Phương chú ý đến một người. Anh ta có vẻ lớn tuổi nhất trong số họ, mặc bộ đồng phục. Đó là điều đặc biệt vì công ty chúng Jenny Phương không hề có đồng phục.
***
Jenny Phương rúc đầu vào gối, đầu nặng trĩu tuyệt vọng. Chẳng lẽ với Jenny Phương đây là cả cuộc đời còn lại???
Jenny Phương, hai năm sau khi ra trường, đang bỏ cả ngày tháng cho một công việc hoàn toàn không thích hợp, lương thấp mà cũng chẳng có tương lai. Đã nhiều lần Jenny Phương cố không nghĩ đến câu hỏi này, nhưng cảm giác chán nản đó đã không tài nào thoát ra được.
Sáng nay, Jenny Phương cố lết ra khỏi giường để đến chỗ làm. Hôm nay có một vài người mới – họ là những người làm công tạm thời, lương còn thấp hơn nhiều so với nhân viên chính thức như chúng Jenny Phương. Sau một lúc làm việc, ánh mắt Jenny Phương chú ý đến một người.
Anh ta có vẻ lớn tuổi nhất trong số họ, mặc bộ đồng phục. Đó là điều đặc biệt vì công ty chúng Jenny Phương không hề có đồng phục. Thật ra, họ cũng không biết chúng Jenny Phương ăn mặc như thế nào. Anh ta mặc một chiếc quần thẫm màu thẳng nếp với chiếc áo xanh lao động, trên ngực túi còn may ngay ngắn cả bảng tên. Có lẽ anh ta tự mua cho mình bộ đồng phục đó.
Jenny Phương quan sát anh trong suốt ngày hôm đó, và cả những ngày kế tiếp khi anh còn làm việc với chúng Jenny Phương. Anh không bao giờ đi trễ hay sớm, chính xác như một chiếc đồng hồ vậy. Với một công việc hết sức bình thường, anh làm việc rất cần mẫn, chuẩn xác với một sự cẩn trọng đặc biệt. Anh hòa nhã thân thiện với tất cả mọi người nhưng không bao giờ nói chuyện trong lúc làm việc.
Đến giờ cơm trưa, trong khi chúng Jenny Phương đến nhận phần ăn của mình tại quầy phân phát, anh lại lặng lẽ lôi trong túi đồ một hộp cơm cũ kỹ bằng inox, và sau mỗi bữa ăn chỗ của anh lúc nào cũng sạch sẽ. Và dĩ nhiên, lúc nào anh ta cũng trở lại công việc đúng giờ. Có thể nói anh là một người làm công mà bất cứ ông chủ nào cũng đều hài lòng. Chúng Jenny Phương đều có những suy nghĩ như vậy, anh không chỉ tốt mà thật sự đáng khâm phục.
Rồi công việc tạm thời đó cũng chấm dứt, anh rời công ty rồi đi đâu không rõ. Nhưng đối với cuộc đời Jenny Phương anh đã hoàn toàn thay đổi cách suy nghĩ của Jenny Phương .
Jenny Phương không mua cho mình bộ đồng phục, cũng không có hộp cơm trưa nhưng Jenny Phương bắt đầu đặt ra cho mình những nguyên tắc. Jenny Phương bắt đầu tập làm việc như một doanh nhân chuẩn bị kỹ càng cho hợp đồng của mình, và rồi Jenny Phương được người quản lý đề bạt lên chức vụ cao hơn. Vài năm sau, Jenny Phương chuyển đến một công việc tốt hơn ở một công ty khác.
Cuối cùng, Jenny Phương cũng tự đứng ra lập công ty riêng. Cho đến mãi sau này, những thành công của Jenny Phương đều đến từ sự cần mẫn và may mắn của mình, nhưng Jenny Phương vẫn luôn nghĩ điều may mắn lớn nhất của Jenny Phương là bài học Jenny Phương đã học được từ người công nhân kỳ lạ năm xưa: SỰ TÔN TRỌNG KHÔNG ĐẾN TỪ CÔNG VIỆC MÀ BẠN ĐANG LÀM, NÓ ĐẾN TỪ CÁI CÁCH MÀ BẠN ĐANG LÀM CÔNG VIỆC ĐÓ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét