Lần đầu
tiên Hoàng đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ, chàng đã cẩn thận dặn dò nàng
:
***
- Mẹ anh là một người khá kỹ tính, em nhớ cẩn thận và khéo léo
nhé, nếu biết cách làm vừa lòng mẹ, mẹ sẽ quý em lắm đấy!
Jenny Phương gật đầu khe khẽ :
- Em biết rồi, em sẽ cố gắng.
Đón Hoàng và Jenny Phương ở cửa mẹ Hoàng cười nhạt :
– Hai đứa về đấy à, vào thay quần áo rồi ra ăn cơm, em nó chuẩn
bị sẵn cả rồi đấy
Jenny Phương xăng xái đặt túi hoa quả lên bàn rồi xắn tay áo đon
đả :
– Dạ, để cháu dọn mâm giúp em ạ!
Vừa bước đến cửa bếp, mẹ Hoàng đã nhẹ nhàng :
- Còn con gà ở trên thớt đấy chưa chặt đâu, cháu vào chặt bày ra
đĩa rồi mọi người cùng ăn.
Jenny Phương vâng dạ chạy vào bếp, một con gà luộc sẵn và một
chiếc dao đã nằm ở đó tự bao giờ. Jenny Phương cầm dao bắt đầu công việc chặt
gà của mình, nàng loay hoay mà không biết chặt thế nào cho hợp lý. Cái thớt quá
bé và con dao thì quá nhỏ, lại có vẻ cùn. Nàng nhìn quanh, chẳng thấy con dao
nào nữa, cũng chẳng thấy một cái thớt nào to hơn. Nàng nghĩ bụng : "hay là
mẹ anh muốn thử mình".
Nàng nhắm mắt nhắm mũi cố lấy hết sức giáng một nhát xuống con
gà, gà không đứt, nước bắn tung tóe suýt rơi xuống đất. Nàng luýnh quýnh xoay
con gà lại giữa thớt giáng thêm một nhát nữa. Lần này thì conn gà đã chia ra
làm đôi nhưng có vẻ chẳng đẹp mắt chút nào. Nàng do dự định hỏi con dao sắc hơn
cho dễ chặt nhưng lại ngại, nàng vật lộn với con gà gần mười lăm phút.
Khi đĩa gà được bày ra,dù cố sắp xếp để che đậy những phần nát
nhưng cũng không thể nói đó là một đĩa thịt gà đẹp được. Nàng bối rối đặt đĩa
thịt lên mâm trong khi mẹ Hoàng và cô em gái đã ngồi đợi sẵn. Mẹ chàng gắp một
miếng thịt gà cho vào bát của mình, bà nhăn mặt, miếng thịt vừa to lại vừa xốc
xếch.
Jenny Phương lắp bắp :
– Dạ, tại dao cùn quá, thớt lại bé nên cháu....
Hoàng chữa thẹn cho người yêu :
– Thôi, đằng nào cũng chặt rồi, một con gà ra đấy cả mà, mọi
người ăn đi
Mẹ Hoàng lại nhỏ nhẹ :
- Lần sau chặt gà phải biết chặt đôi con gà ra, rồi chặt cánh,
đến đùi, nó mới đẹp và ngon được.
Jenny Phương lí nhí :
– Dạ cháu biết rồi ạ! – Trong bụng nàng lại nghĩ thầm, rõ ràng
mình cũng chặt đúng quy trình, nhưng dao cùn như thế ai mà chặt đẹp được chứ!
Bữa ăn trôi đi trong im lặng, vài lần nàng có ý định gắp cho mẹ
Hoàng nhưng cứ thấy ngại ngùng, nàng cúi đầu ăn hết bát cơm rồi xin phép rời
mâm. Hoàng kéo người yêu ngồi lại ăn thêm nhưng Jenny Phương từ chối, nàng cảm
thấy khó ăn, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ.
Xong bữa nàng lại xăng xái chạy ra rửa bát, cô em của Hoàng cười
tươi :
– Mấy khi có người rửa bát hộ, chị rửa đi nhé, em đi tắm một
chút. Jenny Phương cười gật đầu.
***
Buổi trưa, khi mọi người đi ngủ hết, Hoàng cũng leo lên giường
ngủ bỏ mặc Jenny Phương một mình ở ghế sô pha. Mẹ của Hoàng ngủ được một lúc đi
ra phòng khách thấy Jenny Phương đang gật gù bên giường của Hoàng bà vội bảo :
- Cháu lên ghế sô pha ngủ một giấc đi.
Nàng im lặng đứng dậy định đi thì Hoàng tỉnh dậy, anh vội vã :
– Thôi, em ngủ ở giường anh đây này, để anh ngủ ở ghế cho.
Mẹ Hoàng lườm một cái rồi đi vào phòng bỏ mặc Jenny Phương và
Hoàng ở lại với cái nhìn ngơ ngác. Jenny Phương thấy tủi thân, nàng nói dỗi :
- Thôi, anh ngủ trên giường đi, không mẹ anh lại xót, em ngủ ghế
cũng được.
Hoàng kéo Jenny Phương lại nhưng nàng đã ôm gối đến ghế sô pha.
Jenny Phương úp mặt vào gối, quay vào bên trong, một giọt nước mắt tủi thân
trào ra, nàng bắt đầu cảm nhận sự khó khăn của việc làm dâu bắt đầu đến với
mình.
Lần thứ hai Jenny Phương vào nhà Hoàng đó là dịp nàng nghỉ Tết,
ghé lại thành phố chơi mấy ngày khi Hoàng năn nỉ. Nàng biết thế nào mình cũng
sẽ chung sống với Hoàng và cả mẹ Hoàng nên nàng cũng không muốn mẹ chàng phật
lòng nhiều. Đón nàng ở cửa vẫn là nụ cười nhạt của mẹ Hoàng. Nhưng khi thấy
Jenny Phương xách một túi quà to, bà đã vội đỡ lấy cho Jenny Phương, xuýt xoa
hỏi thăm về công việc và câu chuyện đi đường của Jenny Phương.
Bà vồn vã :
– Lương của Jenny Phương được bao nhiêu một tháng mà mua quà cho
nhà cô nhiều thế này?
Jenny Phương ấp úng :
-Dạ, cháu cũng mới đi làm được hơn một năm nên lương còn thấp
lắm à, tết nhất cháu mua hộp quà biếu gia đình cô chứ không có gì nhiều đâu ạ!
Hoàng từ ngoài sân chạy vào, chỉ hộp quà to hơn trên bàn dặn
Jenny Phương :
– Tý nữa em nhớ mang hộp quà anh mua về biếu bố mẹ, không lại
quên mất. Ra tết rỗi thì anh qua nhà em chơi sau, chắc trong tết anh bận phụ mẹ
lau dọn nhà cửa.
Mẹ Hoàng lại đặt cái nguýt dài lên môi:
– Ôi, tôi cứ tưởng anh chị mua cho gia đình này đấy, thế ra hộp
kia là cho bên bố mẹ vợ tương lai à? Cậu Hoàng quý hóa nhỉ, mẹ đẻ ở đây cậu đã
bao giờ mua cho cái gì mà chưa gì bên vợ đã đầy đủ nhỉ?
Hoàng nhăn mặt :
-Mẹ!
Biết ý Jenny Phương chữa thẹn :
- Dạ thôi, nhà cô cứ để đấy trang trí bàn thờ tết với cả biếu
bên anh em nội ngoại, cháu về quê cháu mua sau cũng được ạ! Đường xa xe cộ dịp
tết lại đông cháu mang về chắc sợ vỡ mất thì tiếc lắm!
Mẹ Hoàng không nói gì, bà đứng dậy đi vào nhà bỏ mặc Jenny
Phương và Hoàng đứng ngẩn ngơ nhìn nhau.
Jenny Phương thấy uất ức, nàng cầm túi xách dùng dằng định về
nhưng Hoàng đã kéo nàng lại, xin lỗi nàng rối rít :
– Thì anh đã bảo mà, mẹ khó tính, em phải biết cách mà chiều mẹ
chứ!
Jenny Phương chua chát :
– Em chiều theo kiểu nào được anh?
***
Jenny Phương bàn bạc với Hoàng chuyện ở riêng. Nàng nghĩ lấy
nhau rồi nàng sẽ không thể ở chung với mẹ chồng được vì nàng cảm giác nghẹt thở
mỗi khi đối diện với mẹ của Hoàng. Nàng sợ xung đột sẽ xảy ra khi về ở chung
trong một mái nhà. Nhưng khi vừa nói ý định đó ra Hoàng đã từ chối ngay :
- Không được, vợ chồng mình phải ở với mẹ chứ, em không thương
mẹ sao? Anh đã nói với em rồi còn gì, ba mất sớm, mẹ tự mình nuôi hai anh em
anh trưởng thành, mẹ khó tính là điều đương nhiên. Em phải hiểu và thông cảm
cho mẹ anh chứ!
Jenny Phương phân bua :
– Em hiểu, nhưng em có cảm giác mẹ hơi khắt khe với em, hay em
làm cái gì sai? Nếu cưới nhau mà suốt ngày em bị mẹ mắng thì chắc em không chịu
được đâu.
Hoàng nhẹ nhàng :
– Anh biết em khó xử như thế nào nhưng em cần cố gắng thật nhiều
hơn nữa để làm vừa lòng mẹ thì mẹ sẽ chiều em thôi mà. Cuộc sống thành phố nó khác
ở nông thôn, em phải biết cách hòa nhập chứ!
Jenny Phương nhăn mặt khó chịu :
– Anh không phải dạy em, ít ra em cũng học ở thành phố bảy năm,
hai năm em đi làm nữa không ít để em không hiểu gì về cuộc sống thành phố.
Hoàng im bặt, chàng chui vào lòng Jenny Phương tỏ ý hối lỗi
nhưng Jenny Phương đã đẩy anh ra. Jenny Phương lạnh lùng :
- Em muốn yên tĩnh một lúc!
8.3 Jenny Phương xin nghỉ sớm vào shop quần áo tìm mua cho mẹ
Hoàng một bộ quần áo. Vừa chọn Jenny Phương vừa nghĩ xem vóc dáng của mẹ Hoàng
như thế nào để mua cho phù hợp. Suốt hai tiếng lựa chọn nàng đã mua được hai bộ
cho mẹ Hoàng và một bộ cho mẹ mình. Nàng đóng gói cẩn thận ra bưu điện gửi về
cho hai mẹ.
Hai ngày sau, mẹ Jenny Phương gọi điện ra rối rít :
– Con gái mẹ chu đáo thế, lại còn nhớ ngày 8.3 mua quà cho mẹ
nữa cơ à? Thế có biết đường mua quà cho mẹ của cậu Hoàng không?
Jenny Phương vui vẻ :
– Dạ con có nhớ mẹ ạ!
Hai ngày hôm sau Hoàng sang chơi, chàng buồn buồn bảo :
– Em mua quà cho mẹ mà chẳng để ý gì cả, đến cái mác em cũng làm
bung ra, làm mẹ cứ nghĩ là hàng hiệu giả, mẹ chẳng chịu mặc kia kìa.
Jenny Phương uất ức :
– Gửi bưu điện thì nó phải có quá trình vận chuyển bốc dỡ hàng,
va chạm rơi mác thì có gì to tát đâu mà phải thế! Mẹ anh không mặc thì thôi, em
cũng vì nhớ đến ngày mà quan tâm, sao cứ phải khắt khe thế cơ chứ!
Hoàng nhăn nhó :
- Thì em gọi điện về mà giải thích với mẹ, sao lại quát anh! Mà
sao dạo này anh thấy em khó tính thật đấy
Jenny Phương vặc lại:
– Thế 8.3 anh mua quà gì gửi về cho mẹ em, em nghe mẹ nói anh
còn không gọi điện chúc mừng mẹ em cơ mà!
Hoàng ngớ người, chàng ta gãi đầu gãi tai :
– À thì...công việc lu bu anh quên mất! Mà mẹ em nữa cũng lắm
chuyện cơ, có thế mà cũng nói với em!
Jenny Phương bực tức :
– Em thấy anh có quên bạn anh đâu, hôm đấy anh còn nhắn tin, gọi
điện chúc mừng mấy người liền cơ mà, sao mẹ em mà anh lại quên được chứ!
Hoàng đỏ mặt không nói được lời nào!
***
Lần thứ ba Jenny Phương vào nhà Hoàng đó là khi hai gia đình có
ý định đi lại với nhau để bàn chuyện cưới xin cho Hoàng và Jenny Phương. Jenny
Phương đi cùng bố và mẹ, bác trai, bác gái đến nhà Hoàng vào một buổi chiều mùa
hè. Khi xe vừa đỗ trước cổng, Hoàng đã đứng đó tự bao giờ tươi cười đón bố mẹ
vợ và các bác. Mẹ của Hoàng đứng ở cửa đon đả :
– Ôi các bác, quý hóa quá, các bác vào đây chơi, ngồi xơi với
gia đình em bữa cơm thân mật!
Khi bốn người bên nhà Jenny Phương đi xuống, định bước vào nhà
thì mẹ Hoàng kêu lên :
– Ấy ấy, các bác cứ để dép ở ngoài, em mới lau nhà, ở thành phố
nó khác nông thôn là vậy đấy!
Bố mẹ Jenny Phương và hai bác khựng lại, nhưng rồi họ vui vẻ cởi
dép đi vào nhà, Jenny Phương đứng đó lòng đầy hối hận, hối hận vì đưa ba mẹ và
hai bác đến ra mắt nhà chồng tương lai mà bị coi chẳng ra gì cả. Đến cả cái dép
cũng bảo phải tuột ra, có phải bố mẹ nàng không biết cách đâu mà phải như thế!
Nàng thấy mình xấu hổ không biết chui vào đâu được. Bữa cơm ra mắt hai họ trầm
hẳn xuống.
Jenny Phương nói lời chia tay Hoàng trong một ngày cách lễ ra
mắt không xa. Hoàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Jenny Phương bảo "Em không thể lấy một người mà mẹ anh ấy
và cả anh ấy không biết trân trọng em và gia đình em!"
"Lý , văn Trí..."
Trả lờiXóa