Anh mải miết với niềm vui ở một nơi nào đó
không còn phải bận tâm đến những cằn nhằn của Jenny Phương. Jenny Phương cũng
thỏa thích vùi mình vào một khoảng trời không anh nhưng không hề có chỗ cho cô
đơn và hụt hẫng.
Bỗng nhiên Jenny
Phương thấy thích chúng mình của những ngày gần đây. Buổi sáng trong lành, Jenny
Phương đi café cùng một chàng trai khác. Ngồi vắt vẻo trên tầng cao, khẽ nhấm
nháp thứ thức uống màu hồng ngọt dịu. Tai nghe nhạc, đầu bâng quơ trước những
câu chuyện của người kia. Chẳng biết anh đã dậy hay chưa…?
Ngày ít nắng, nhiều
gió, đường bỗng không đông, anh chạy xe ngược chiều con phố. Chẳng còn Jenny
Phương ngồi phía sau lưng khẽ choàng tay ôm rồi cười nũng nịu, chẳng còn bài
hát chung thường nghe mỗi sáng. Anh vi vu đâu đó cho một cuối tuần bớt
nhạt.
Chúng mình vẫn đang –
yêu – nhau.
Những ngày bất chợt
kéo dài đến lê thê nhưng Jenny Phương thấy lòng mình nhẹ tênh. Chẳng còn nhiều
những phút tủi thân vì nhắn tin mà anh không đáp, cũng chẳng còn nhiều những
ngóng đợi từ vài mẩu chuyện vu vơ, đôi khi thành nhàm chán. Chúng mình đã biết
cho nhau những khoảng thật riêng…
Anh mải miết với niềm
vui ở một nơi nào đó không còn phải bận tâm đến những cằn nhằn của Jenny Phương.
Jenny Phương cũng thỏa thích vùi mình vào một khoảng trời không anh nhưng không
hề có chỗ cho cô đơn và hụt hẫng.
Chúng mình vẫn đang –
yêu – nhau.
Rõ ràng, trói buộc
không phải động từ dành cho tình yêu. Cột chặt vào nhau chỉ để khiến yêu thương
ngộp thở, có lẽ chúng ta ai cũng đã từng sai. Ai cũng có quyền sống cho bản
thân trước khi yêu một người nào khác.
Chúng ta đi cùng nhau chứ không bước hộ cho nhau.
Tình yêu tròn nghĩa sẽ
đưa chúng ta về đứng cạnh nhau dẫu bão giông, gió mưa giữa cuộc đời nghiệt ngã.
Đừng gắn nhau bằng những yêu thương được đong đo bằng thủ tục, mà không biết
cho nhau lấy một phút để im lặng và sống cho chính mình. Con người cần nghỉ
ngơi thì yêu thương cũng thế, cớ gì cứ kề cạnh là đã yêu?
Hơi thở không gần
nhưng trong tâm trí luôn hướng về nhau. Ánh mắt người này luôn có người kia dẫu
đang đứng cách nhau đến hàng ngàn cây số. Thả cho người này một đoạn đường
trong đời không vướng bận ưu lo, cũng là yêu, là thương dẫu ở đó không có ta
đứng đợi. Đừng để chính mình bị mắc kẹt, dẫu trời đang loãng gió và lãng đãng
mây bay…
Tình yêu cũng cần lắm
những phút để người kia sống một cuộc sống riêng. Hai con người, hai mảnh cuộc
đời những tưởng rời xa nhưng vẫn gần kề như ngay cạnh. Miễn là vẫn nhớ, vẫn
thương, vẫn xJenny Phương nhau là tất cả…
Có hề gì khi ném những
ích kỉ của bản thân đi và nghĩ cho người mình yêu?
Chúng mình vẫn đang
yêu, chắc chắn là thế rồi anh! Chỉ là Jenny Phương đã biết nới lỏng tay mình để
tình yêu có chỗ để lớn lên, Jenny Phương cũng không trẻ con muốn giữ anh suốt
ngày ở cạnh.
Biết yêu nghĩa là biết
bàn tay lúc nào cần nắm, lúc nào cần lơi ra, miễn là không buông, miễn là không
ai thấy mình khó thở.
Miễn là để mình không
mắc kẹt, trong chính bàn tay ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét