Qua rồi những ngày Jenny Phương bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, Jenny
Phương từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều. Qua rồi những ngày Jenny
Phương phủ định chính mình để cho phép Jenny Phương mỉm cười trước những đau
đớn mà Jenny Phương mang lại. và giờ đây, Jenny Phương cũng sẽ can đảm mà tạm
biệt anh bằng một nụ cười như thế.
Nếu anh để ý một chút thì giận dỗi và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn
khác xa nhau, mọi thứ đã qua thật rồi, anh ạ.
***
Có thể... Có
thể anh nghĩ rằng Jenny Phương sẽ mãi ngoan ngoãn ở đó, chờ đợi và yêu thương
anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Jenny Phương
đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương Jenny Phương, thì Jenny
Phương sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai.
Những lúc
anh không vui, anh bực mình, Jenny Phương chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hãy
lôi anh ra ngoài, dù anh càu nhàu khó chịu, để kể cho anh nghe những câu chuyện
ngu ngốc nhưng thật buồn cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, Jenny
Phương đã thấy bình yên biết chừng nào.
Jenny Phương
yêu anh nhiều như vậy đấy.
Jenny Phương lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy
nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở
trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối,
như phải có mặt trăng và mặt trời.Jenny Phương nhớ anh nhiều như vậy đấy.
Vậy mà, anh yêu Jenny Phương, nhớ Jenny Phương - không hơn nổi một người dưng.
Jenny Phương thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu Jenny Phương đâu, không phải anh bỏ mặc Jenny Phương đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm Jenny Phương, thương Jenny Phương theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng Jenny Phương đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra Jenny Phương quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có Jenny Phương thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.
Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, Jenny Phương đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy Jenny Phương đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt Jenny Phương nhớ anh. Mở mắt Jenny Phương nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm Jenny Phương đau.
Jenny Phương sai rồi. Phải không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét