Nếu em biết
với anh, em chỉ là cơn gió, là một thoáng hư vô. Nắng tan, gió cũng phai rồi
thì phải chăng em nên quyết định từ bỏ anh sớm hơn?
***
Jenny Phương
gặp anh trong một ngày đông giá rét. Khi cái lạnh tưởng chừng xuyên thấu trái
tim, lạnh đến tím tái, lạnh đến tê người. Xem chừng cái lạnh ấy thật tàn khốc,
nhất là với những kẻ F.A lâu ngày như Jenny Phương. Mặc dù đã quen với cô đơn,
nhưng khi gió mùa về, lòng vẫn thấy chênh vênh, và rồi lại chạnh lòng, thương
về một thoáng nhớ xa xôi nào đó.
Jenny Phương.
24 tuổi. Độc thân. Chưa người yêu. Không phải là chưa yêu ai, chẳng qua ... đơn
giản là những mối tình Jenny Phương từng trải qua quá nhạt, nó không đủ sâu để
khiến Jenny Phương phải nhớ lâu, cũng không quá mặn mà để Jenny Phương phải
thiết tha. Chỉ thoáng qua, để rồi trôi thật xa vào quá khứ. Jenny Phương chẳng
có thời gian và tâm trạng để thi thoảng ngồi buồn buồn, lại lôi chúng ra để mà
ngắm nghía và thở than. Jenny Phương đã nói rồi mà, Jenny Phương là thành viên
trung thành của hội F.A.
Tuy nhiên,
nói thì nói vậy, Jenny Phương vẫn luôn ao ước và mong mỏi có được một tình yêu
thật đẹp. Con gái mà, ai chả có chút mơ mộng, có chút ảo vọng về tình yêu. Thế
nhưng, thực tế thì Jenny Phương vẫn mải miết kiếm tìm, còn tình yêu khắc cốt
ghi tâm mà Jenny Phương hằng mong đợi vẫn cứ chạy trốn Jenny Phương.
Đôi lúc, Jenny Phương chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Nó cứ vời vợi và xa xôi, Jenny Phương chẳng thể nào với tới được. Hẳn nhiên là Jenny Phương cứ mãi cho rằng mình chẳng thể yêu ai. Cho đến khi Jenny Phương gặp anh, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
Đôi lúc, Jenny Phương chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Nó cứ vời vợi và xa xôi, Jenny Phương chẳng thể nào với tới được. Hẳn nhiên là Jenny Phương cứ mãi cho rằng mình chẳng thể yêu ai. Cho đến khi Jenny Phương gặp anh, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
***
Anh. 23
tuổi. Với tình yêu ấy mà, tuổi tác có thực sự quan trọng hay không? Chắc là
không. Vì anh chín chắn hơn Jenny Phương rất nhiều. Có lẽ hoàn cảnh khiến anh
trưởng thành sớm hơn. Cuộc đời Jenny Phương giản đơn, không có nhiều biến động,
chẳng nhiều bất trắc, vốn dĩ nó vẫn rất bình yên. Còn anh thì khác. Anh từng
trải, cuộc sống thăng trầm, nhiều va vấp, anh là bad boy trong mắt mọi người.
Sự gặp gỡ
giữa chúng Jenny Phương phải chăng là sắp đặt sai lầm của định mệnh, hay cũng
có thể là sự trêu đùa của số phận, hoặc đại loại là thế? Jenny Phương cũng
không biết nữa. Chỉ là, Jenny Phương cảm thấy khoảng cách giữa chúng Jenny
Phương quá lớn, chẳng biết làm sao để kéo gần lại được. Mối quan hệ giữa chúng Jenny
Phương là một cái gì đó mập mờ, mơ hồ, mà đến Jenny Phương cũng chưa kịp đặt
tên cho nó. Chỉ biết rằng Jenny Phương cực kỳ thích anh.
Jenny Phương chưa bao giờ tin vào cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Bởi trái tim Jenny Phương chai sạn từ quá lâu rồi. Thế nhưng, cảm giác khi gặp anh thật lạ. Jenny Phương đã yêu ngay từ phút đầu tiên ấy. Chỉ có điều, Jenny Phương luôn biết, một điều gì đó cứ nhói đau khi Jenny Phương vô tình nghĩ tới. Chỉ là suy nghĩ bất chợt thôi, nhưng cũng đủ làm Jenny Phương hoang mang, lo sợ và rối bời trong những suy tư.
Dù thế, Jenny Phương vẫn không thể ngừng yêu thương và ngừng quan tâm anh. Jenny Phương thật sự rất nhớ anh. Nỗi nhớ cồn cào da diết, nỗi nhớ quay quắt điên cuồng. Đôi lúc Jenny Phương tự cười chính mình. Phải chăng Jenny Phương còn quá ngây thơ và khờ dại. Jenny Phương yêu quá nồng nhiệt và say mê. Yêu như thể anh là người con trai duy nhất tồn tại trên thế gian này. Hoặc là trong mắt Jenny Phương, vốn dĩ anh vẫn luôn là duy nhất. Anh không hoàn hảo như những điều Jenny Phương đã vẽ ra về một người yêu lý tưởng, nhưng lại tuyệt vời theo cách cảm nhận ngây ngô của riêng Jenny Phương. Tình yêu phá bỏ mọi quy tắc. Có lẽ bởi vì yêu, con người ta mới có đủ vị tha để chấp nhận và thứ tha mọi tổn thương mà đối phương mang lại. Bởi khi yêu, người ta không có đủ thời gian tính toán thiệt hơn cho những điều đã mất.
Nhưng khi người con gái yêu ai đó quá nhiều, dành tất cả yêu thương và tình cảm cho một người con trai, yêu ai đó tới mức tôn thờ, thì điều đó chỉ khiến cô ấy tổn thương sâu hơn. Lẽ đời là vậy. Người ta chỉ thèm thuồng mong muốn cái mình chưa có được, ngược lại những thứ tưởng như đã có trong tay thì lại chẳng mảy may trân trọng. Đối với một bad boy mà nói, tình yêu chỉ như một trò chơi may rủi. Và khi ta đem đặt cược tất cả yêu thương vào đó, đến cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thua thiệt mà thôi.
Jenny Phương chưa bao giờ tin vào cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Bởi trái tim Jenny Phương chai sạn từ quá lâu rồi. Thế nhưng, cảm giác khi gặp anh thật lạ. Jenny Phương đã yêu ngay từ phút đầu tiên ấy. Chỉ có điều, Jenny Phương luôn biết, một điều gì đó cứ nhói đau khi Jenny Phương vô tình nghĩ tới. Chỉ là suy nghĩ bất chợt thôi, nhưng cũng đủ làm Jenny Phương hoang mang, lo sợ và rối bời trong những suy tư.
Dù thế, Jenny Phương vẫn không thể ngừng yêu thương và ngừng quan tâm anh. Jenny Phương thật sự rất nhớ anh. Nỗi nhớ cồn cào da diết, nỗi nhớ quay quắt điên cuồng. Đôi lúc Jenny Phương tự cười chính mình. Phải chăng Jenny Phương còn quá ngây thơ và khờ dại. Jenny Phương yêu quá nồng nhiệt và say mê. Yêu như thể anh là người con trai duy nhất tồn tại trên thế gian này. Hoặc là trong mắt Jenny Phương, vốn dĩ anh vẫn luôn là duy nhất. Anh không hoàn hảo như những điều Jenny Phương đã vẽ ra về một người yêu lý tưởng, nhưng lại tuyệt vời theo cách cảm nhận ngây ngô của riêng Jenny Phương. Tình yêu phá bỏ mọi quy tắc. Có lẽ bởi vì yêu, con người ta mới có đủ vị tha để chấp nhận và thứ tha mọi tổn thương mà đối phương mang lại. Bởi khi yêu, người ta không có đủ thời gian tính toán thiệt hơn cho những điều đã mất.
Nhưng khi người con gái yêu ai đó quá nhiều, dành tất cả yêu thương và tình cảm cho một người con trai, yêu ai đó tới mức tôn thờ, thì điều đó chỉ khiến cô ấy tổn thương sâu hơn. Lẽ đời là vậy. Người ta chỉ thèm thuồng mong muốn cái mình chưa có được, ngược lại những thứ tưởng như đã có trong tay thì lại chẳng mảy may trân trọng. Đối với một bad boy mà nói, tình yêu chỉ như một trò chơi may rủi. Và khi ta đem đặt cược tất cả yêu thương vào đó, đến cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thua thiệt mà thôi.
Bad boy. Thời gian dành cho tình yêu của anh ta quá vội vàng. Yêu vội. Quên vội. Nên khi biết chắc người con gái yêu mình cuồng nhiệt, chẳng thể nào dứt ra, thì anh ta đâu cần mất thời gian để tâm tới cô ấy? Anh ta còn bận theo đuổi và chinh phục những thứ mới lạ hơn.
Jenny Phương biết bên anh có rất nhiều người con gái. Jenny Phương chỉ là một trong số họ, chẳng hơn chẳng kém, thậm chí còn thua thiệt. Thua ở chỗ Jenny Phương yêu anh thật lòng. Trong Jenny Phương luôn ngập tràn suy nghĩ về anh, hình bóng anh cứ bủa vây lấy tâm trí Jenny Phương, đầu óc Jenny Phương, và cả trái tim Jenny Phương. Tình yêu Jenny Phương dành cho anh rất trong sáng, giản đơn thôi, chỉ là mong ước ngày ngày được ở bên anh, trông thấy anh cười, nhìn ngắm anh. Chỉ lặng lẽ bên anh, âm thầm dành cho anh những quan tâm lo lắng. Hạnh phúc khi được tự mình nấu cho anh những món thật ngon, giặt quần áo cho anh, chăm sóc anh ... Yêu anh mà chẳng đòi hỏi sự đáp trả từ anh.
Thế nhưng. Nụ cười anh. Giọng nói anh. Sự dịu dàng của anh. Tất cả như những vết cứa, nhẹ nhàng thôi nhưng lại làm tim Jenny Phương rỉ máu. Vì Jenny Phương biết chúng không thuộc về riêng Jenny Phương. Jenny Phương chờ đợi từ anh một tin nhắn, một cuộc điện thoại ... một câu ngỏ lời, Jenny Phương vẫn cứ hoài mong. Jenny Phương chờ đợi từ anh một sự đảm bảo rằng trong anh có tồn tại suy nghĩ về Jenny Phương. Jenny Phương hy vọng, hy vọng là anh có yêu Jenny Phương, hy vọng là trái tim anh có Jenny Phương. Nhưng dường như mọi thứ chỉ là vô vọng, đợi chờ cứ thế rơi vào quên lãng.
Những đêm dài trôi qua, Jenny Phương cứ trằn trọc nghĩ suy. Tự bảo mình phải cố quên anh. Lãng quên. Như một giấc mơ thôi. Để khỏi nhung nhớ nhiều. Để khỏi đau khổ và nhói đau khi suy nghĩ "anh không cần mình" thoáng lướt qua Jenny Phương. Yêu bằng con tim nhưng đôi khi lý trí vẫn nhắc Jenny Phương phải mạnh mẽ mà xóa bỏ anh đi. Chỉ có điều Jenny Phương không làm được. Lỡ yêu rồi, đâu phải nói quên là quên ngay được?
***
Jenny Phương lang thang giữa những hoài niệm, bước chân vô thức đưa Jenny
Phương trở lại phố cũ, nơi Jenny Phương đã gặp anh. Nhà anh ở phía trước kia
rồi, chỉ vài bước nữa thôi. Cứ tần ngần lưỡng lự mãi, chẳng biết có nên gọi cho
anh hay không. Cuối cùng, Jenny Phương cũng có dũng cảm. Jenny Phương cần phải
biết vị trí của mình trong tim anh. Jenny Phương nghĩ mình nên thẳng thắn nói
với anh suy nghĩ của mình, nên kết thúc cái trò chơi vô vị là tự suy đoán, tự
cười ngây ngô, tự hạnh phúc rồi lại tự khổ đau. Một lần thôi, dù kết cục thế
nào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét