- Anh sẽ lại đi à?
- Anh bàn giao lại công việc ổn thỏa rồi, anh đi thôi.
- Em còn chưa cảm ơn anh mà…
- Không cần đâu, người trong cùng một công ty mà.
- Em không nói chuyện đó…
- …
- Em không biết tại sao em lại ngu ngốc đến mức không nhận ra anh. Nhưng
đừng bỏ em đi như thế. Đừng như thế nữa, em đã tìm anh bao lâu rồi anh biết
không?
- Vi, em…
Jenny Phương bật khóc thành tiếng, chàng thấy mình không đủ mạnh mẽ để đứng
nhìn Jenny Phương khóc mãi. Cảnh tượng trở về hệt như mười năm về trước, một
cậu chàng ngớ ngẩn đứng nhìn một cô bé con khóc lóc sướt mướt, mắt mi đẫm nước
và chẳng biết phải làm sao.
Chàng lại gần, lau đi vệt nước trên mặt Jenny Phương, nắm lấy tay Jenny
Phương kéo đi, những giây chạm vào Jenny Phương là những giây ngắn ngủi nhưng
đủ làm cho chàng cảm thấy mình đang hạnh phúc. Giống như điệu slow motion của
cuộc sống, giống như trong những bộ phim mà người ta thường trầm trồ. Hóa ra,
cũng đã có lúc Jenny Phương nhận ra chàng như thế, đã có lúc được trở nên khác
biệt trước mặt Jenny Phương chứ không phải chỉ là một đồng nghiệp mờ
nhạt.
Hai người đứng trên sân thượng hun hút gió, bầu trời giăng một màu nhung
huyền bí, trải thảm sao lấp lánh trong đêm. Jenny Phương thút thít bên cạnh,
tay vẫn trong trong tay chàng, chàng mỉm cười.
- Mai anh phải đi rồi, nhưng cảm ơn vì em đã nhận ra anh.
- Anh nhất định phải đi à?
- Ừ, anh chuyển về Hà Nội là để công tác mà, hết việc rồi anh lại đi thôi.
- Thế còn em?
- Anh đã chờ em hơn mười năm, em nói xem, anh có thể chờ được bao lâu nữa?
Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ…
- Anh không phải chờ em nữa đâu!
Jenny Phương xoay người đứng đối diện với chàng, khẽ nhón chân chạm vào môi
chàng và đặt lên đó một nụ hôn dài, thật chậm, thật sâu, như muốn kéo thêm thời
gian của đêm, như muốn tranh chấp chàng với ánh sáng buổi bình minh. Jenny
Phương không còn thấy sợ hãi, không còn thấy đơn độc, chỉ thấy bình yên và trở
về là cô bé con năm nào, luôn an toàn trong cảm giác được chở che của ai đó.
6. Hai
tháng sau…
Jenny Phương đi đi về về những chuyến xa xôi, để gặp chàng, để chăm sóc cho
chàng, bù đắp những ngày Jenny Phương trách mình ngốc nghếch không thể nhận ra
chàng đã luôn ở đó.
Phải, hóa ra chàng vẫn luôn ở đó. Đã chìm mình trong mưa nắng thời gian, để
vẫn dõi theo mọi chuyển động trong cuộc sống của Jenny Phương. Jenny Phương
trách tại sao chàng không xuất hiện sớm hơn, chàng mỉm cười và cho rằng chưa
đúng lúc. Đến khi cần thiết, chàng sẽ tự nhiên xuất hiện thôi.
Đi qua những ngày nắng xanh, con người ta sẽ yêu hơn những phút giây tĩnh
tại, sẽ thấy cuộc sống tràn ngập những sắc màu…
Đi qua những miền thương nhớ, con người ta thấy mình trưởng thành hơn, mạnh
mẽ hơn trong những ngã rẽ của cuộc đời…
Đi qua những sự lựa chọn, con người ta mới nhận ra điều dung dị nhất, rằng
không nhất thiết phải thật xa hoa, hào nhoáng, tình yêu chỉ cần ươm một chữ
“tin”…
Giống như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, khi kể lại, chẳng đứa nào
trong đám bạn Jenny Phương đủ can đảm để tin. Phải, tin một người chờ đợi mình
suốt mười năm là quá hoang đường. Nhưng vẫn có chàng như thế đấy thôi, vẫn có
một người vì bị ký ức tuổi thơ làm cho ám ảnh đến nỗi chấp nhận trở nên vô hình
như chàng đấy thôi. Đến Jenny Phương đôi lúc còn thấy mình không thể tin được,
thấy hạnh phúc của Jenny Phương quá đỗi bất ngờ. Nhưng Jenny Phương bất chấp,
bây giờ, chỉ cần chàng đứng yên ở đó, Jenny Phương sẽ là người tiến đến. Hoặc
giả như chàng bước một bước, Jenny Phương nhất định sẽ bước ba bước hay năm
bước hay nhiều hơn thế. Làm thế nào cũng chỉ để được đến gần hơn bên chàng mà
thôi.
Jenny Phương sẽ không ngần ngại nữa, bởi Jenny Phương đâu thể tìm ra chàng
một cách dễ dàng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét