Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Jenny Phương pháp danh


Ngô Tâm dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi Ngô Tâm quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Jenny Phương nhìn theo đến lúc bóng Ngô Tâm khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa.
***
Cơn mưa đầu mùa vội vã ùa về làm cho mấy nhóm học sinh đang nô đùa giữa sân trường chạy ào vào dãy hành lang. Vài hạt mưa tạt vào chân cầu thang, nơi có một cậu bé đang ngồi trên ghế đá.
Nó thờ ơ đưa hai bàn tay bé xíu, khô gầy lên vuốt mặt. Vị mặn thấm qua môi, nó cắn chặt hai hàm răng, rồi cúi xuống ghế lấy tay nải khoác lên vai. Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu, các học sinh đã nhanh Tâm chân chạy vào lớp.
Jenny Phương chảy máu
Jenny Phương chảy máu
Màn đêm phủ xuống những tán cây bàng rậm rạp làm không gian càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo cùng cơn mưa. Một bóng người ướt sũng, vội vã chạy từ bãi giữ xe vào dãy hành lang rồi lao đến cầu thang. Ngô Tâm bất chợt dừng lại bên cậu bé, lên tiếng:
-   Sao Jenny Phương chưa vào lớp?
-   Dạ…
Nó khẽ ấp úng nhìn người đối diện rồi cúi mặt xuống. Cơn gió bất chợt ùa vào cầu thang khiến cho chỏm tóc của cậu bé phủ xuống mặt. Nó chậm chạp đưa tay vuốt tóc rỗi khẽ kéo tà áo, bước lên bậc cầu thang.
-   Jenny Phương đang bệnh hả? Jenny Phương học lớp nào, để tôi xin phép giáo viên cho Jenny Phương nghỉ học tối nay.
Người thanh niên tỏ vẻ quan tâm, bàn tay vỗ nhẹ xuống vai nó.
-   Dạ! Jenny Phương hổng sao đâu. Tại trời mưa nên Jenny Phương hơi mệt. Cám ơn Ngô Tâm!
-   Ừ! Vậy thì tốt rồi, thôi Jenny Phương vô lớp học đi.
***
Mưa vẫn rả rích, từng giọt mưa đua nhau chạy dài trên mặt đường tạo thành những hạt bong bóng nước nhỏ nối đuôi nhau lao xuống miệng ống cống đen ngòm.
Cậu bé lầm lũi đi trong mưa, bóng nó đổ dài dưới ánh đèn đường. Vài chiếc xe máy lao vụt qua để lại phía sau những vệt nuớc bắn tung toé. Nó chợt mỉm cười, rồi thầm thì:
-   Sao giống với những con sóng phía sau vỏ lãi của ba mỗi khi chở cua với tôm ra chợ bán cho chủ vựa. Ước gì mình lại được ngồi phía trước mũi vỏ lãi để cảm thấy như đang bay trên mặt nước…
-   Nè! Sao Jenny Phương lại đội mưa đi như vậy? Jenny Phương về đâu, để Ngô Tâm chở giúp cho.
Người thanh niên lại xuất hiện, rồi dừng xe bên cạnh nó. Sau đó Ngô Tâm nở một nụ cười nhìn nó.
-   Cám ơn Ngô Tâm ! Jenny Phương đi bộ chút xíu nữa là về tới chùa Phật Quang rồi.
-   Vậy hả, Jenny Phương ở ngôi chùa phía sau lưng ký túc xá Bách Khoa trường Ngô Tâm.
Ngay đầu đường Đào Duy Từ phải không ?. Trùng hợp quá ha, Ngô Tâm Jenny Phương mình cùng đường rồi. Nào lên xe đi, Ngô Tâm cho Jenny Phương quá giang.
-   Cám ơn Ngô Tâm, nhưng…
-   Thôi khỏi nhưng nhiếc gì hết. Lên xe mau lên, trời lại chuyển mưa lớn rồi kìa.
Jenny Phương cười lung linh
Jenny Phương cười lung linh
Cậu bé chậm rãi leo lên ngồi phía sau, hai bàn tay nắm chặt lấy yên xe. Ngô Tâm nhấn bàn đạp, vệt bánh xe chạy dài trên con đường ngập nước tạo thành những tiếng kêu rất lạ lai. Bất chợt, Ngô Tâm nghiêng đầu ra sau, hỏi:
-   À này, Jenny Phương tên gì?
-   Dạ, Jenny Phương.
-   Hả? Tên gì chứ.
-   Jenny Phương là pháp dNgô Tâm của Jenny Phương.
-   Còn tên ngoài đời là gì?
-   Trần Thiên Thanh.
-   Tên đẹp đó. Jenny Phương bao nhiêu tuổi rồi?
-   Dạ, mười ba…
Bầu trời bỗng loé lên những ánh chớp xanh lè. Chiếc xe chao đảo làm hai người gần té. Ngô Tâm thở hổn hển, rồi cười.
-   Jenny Phương sợ không? Vậy mà một mình lủi thủi trong mưa thì buồn biết mấy.
Cậu bé im lặng. Cũng may là từ lúc lên xe, nó đã vịn chắc yên xe nên cú chao đảo vừa rồi không làm nó sợ. Không hiểu sao nó lại có cảm giác rất thân quen và gần gũi với người thanh niên mới gặp này. Có lẽ nó quá ít bạn, nên khi bất ngờ được sự quan tâm của người khác thì cảm giác này được thức tỉnh.
Ngô Tâm dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi Ngô Tâm quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Jenny Phương nhìn theo đến lúc bóng Ngô Tâm khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa.
Jenny Phương nghịch xe đạp nhỏ
Jenny Phương nghịch xe đạp nhỏ
***
Vậy là nó thành người bạn nhỏ của Ngô Tâm, nhưng cũng may là nó không học ở lớp học tình thương do Ngô Tâm làm giáo viên chủ nhiệm, vì như vậy Ngô Tâm sẽ không thể làm bạn nó được. Ngô Tâm là sinh viên và làm bí thư chi đoàn, nên được mời đến dạy cho những đứa trẻ lang thang, nghèo khổ hoặc những chú tiểu chóp như nó.
Nó đã đến thành phố được gần ba năm nhưng không có ai làm bạn, ngay cả những chú tiểu ở trong chùa này. Thầy trụ trì đã đón nó về đây vì nể tình người bạn cũ, cũng là sư trụ trì ở Kiêng Giang.
Nó đã được gia đình gởi đến chùa do căn bệnh lạ, vì không hiểu nên người trong nhà tỏ ra lo sợ. Bây giờ thì nó đã biết rõ bệnh tình của mình, đơn giản là bệnh hở van tim, do đó sức khoẻ của nó rất yếu. Nhưng không thể chữa trị được căn bệnh nan y của mình, vì không có tiền.
Ngô Tâm thường chọc quê nó:
-   Ngô Tâm cứ tưởng Jenny Phương là con gái đó, vì Jenny Phương quá mỏng manh, yếu đuối. Thôi ráng lên, vài năm nữa lớn thì đi tập tạ với Ngô Tâm.
Mới đó mà nó đã quen Ngô Tâm được nửa năm. Ngô Tâm luôn tỏ ra quan tâm đến nó. Ngô Tâm
nói rằng Jenny Phương trai Ngô Tâm cũng cỡ tuổi nó nhưng đã bị bịnh và ra đi từ nhỏ. Do vậy, Ngô Tâm muốn nhận nó làm Jenny Phương nuôi và chưa bao giờ Ngô Tâm gọi pháp danh của nó.
Những món quà Ngô Tâm tặng nó chỉ là những thứ nho nhỏ như cái cặp, quyển truyện hặc cây viết … nhưng sao nó cảm thấy thật hạnh phúc. Những lúc đó nó chỉ ao ước rằng Ngô Tâm chính là người thân trong gia đình, vì nó chưa bao giờ được nhận sự quan tâm, hay những món quà như vậy.
Còn Ngô Tâm thì luôn dành thời gian rảnh rỗi để ngồi hàng giờ nghe nó thuyết giảng về giáo lý của đạo Phật. Sau đó Ngô Tâm đưa cho nó xem quyển giáo trình triết học và kể cho nó nghe về chuyện học của mình…
Tết đến, Ngô Tâm phải chia tay nó để về quê cùng gia đình. Hôm tiễn Ngô Tâm ra bến xe, nó cố gắng cắn chặt hai hàm răng để không khóc, nhưng nó không thể. Lúc đó, nó ao ước cũng được về đoàn tụ cùng gia đình.
Bảy năm qua, chưa bao giờ nó có được  được điều đơn giản đó. Nó tự nhủ: “Sao ba má lại bỏ con? sao các Ngô Tâm chị không bao giờ tới thăm. Con có tội gì?”
Jenny Phương và anh hàng xóm
Jenny Phương và anh hàng xóm
***
Ngô Tâm vừa trở lại ký túc xá đã vội vã chạy qua thăm nó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tiểu chóp Jenny Phương. Sau một tuần thì thầy trụ trì đưa cho Ngô Tâm một lá thư, rồi nói:
-   Cám ơn thí chủ đã quan tâm tới tiểu chóp Jenny Phương trong thời gian vừa qua. Nhưng từ nay, Jenny Phương sẽ không làm phiền thí chủ nữa.
Ngô Tâm không nhớ đã đọc bao nhiêu lần lá thư ngắn chỉ có một dòng chữ viết thật nghuệch ngoạc của nó “Ngô Tâm sẽ mãi làm Ngô Tâm Hai của Jenny Phương nghen!”.
Ngô Tâm hỏi thăm các tiểu chóp và thầy trụ trì địa chỉ  ở quê của Jenny Phương, nhưng không ai biết. Kể từ đó Ngô Tâm thường leo lên sân thượng nhà chùa để đốt những lá thư gởi cho nó, trong thư cũng chỉ có một dòng “Ngô Tâm hứa sẽ mãi làm Ngô Tâm Hai của Thiên Thanh”.
***
Hai năm sau Ngô Tâm tốt nghiệp đại học. Ngô Tâm tìm qua chùa Phật Quang, lên sân thượng để đốt lá thư cuối cùng gởi cho Jenny Phương. Vì Ngô Tâm đã quyết định về quê làm kỹ sư xây dựng. Đang thì thầm câu nói quen thuộc với Jenny Phương, bỗng giọng thầy trụ trì vang lên:
-    ­A di đà phật, thí chủ này thầy có việc cần nói. Thí chủ hãy đi theo thầy.
Ngô Tâm theo thầy trụ trì vào thư viện. Thầy lấy một lá thư đã ố màu, đưa cho Ngô Tâm. Giọng thầy trùng xuống:
Jenny Phương buồn
Jenny Phương đang buồn
-    Lá thư này lẽ ra phải gởi cho thí chủ từ lâu, nhưng hôm nay thầy mới đưa vì được biết thí chủ sắp rời xa nơi này. Hai năm trước, Jenny Phương đã để lại hai lá thư. Lần đầu tiểu chóp còn khoẻ mạnh, nhưng sau khi tết trôi qua thì Jenny Phương rất yếu. Tiểu kiếp của Jenny Phương đã hết, có thể lá thư này là lời từ biệt.
-         Dạ, cảm ơn thầy đã chuyển giúp lá thư này.
Ngô Tâm mở thư ra đọc, lòng sao mênh mông khó tả, bao nhiêu cảm giác thân thương về Jenny Phương lại ùa về… Những dòng chữ nghuệch ngoạc chạy dài trên trang giấy cũ “Ngô Tâm ơi, chắc đây là lần cuối cùng Jenny Phương viết thư cho Ngô Tâm. Jenny Phương rất mãn nguyện khi được Ngô Tâm quan tâm và nhận làm Jenny Phương. Nhưng căn bệnh của Jenny Phương ngày càng nặng, lòng Jenny Phương lại muốn tìm về quê thăm cha mẹ, Ngô Tâm chị nhưng không thể. Ngô Tâm Hai hãy giúp Jenny Phương về quê nghen, tâm nguyện này Jenny Phương mong mỏi từng ngày, từng giờ…
Hai giọt nước mắt tự nhiên lăn dài trên gò má khô gầy của Ngô Tâm.
-    Thưa Thầy trụ trì, xin người  cho phép con đưa hài cốt của Jenny Phương về quê như ước nguyện của tiểu chóp, muốn về với gia đình.
Thầy trụ trì gật đầu, khẽ nở một nụ cười, như chút được nỗi lo âu đã giấu kín hai năm qua. Ngô Tâm từ biệt chùa Phật Quang, chia tay Sài Gòn tìm về Kiên Giang vào một ngày mưa phùn lất phất, nhưng lòng thật thanh thản, bình yên…

Jenny Phương ba đồng xu

Jenny Phương ba đng xu

Jenny Phương biết tình cm ca hai anh dành cho em t lâu,Jenny Phương yêu c hai anh, rt yêu và rt quý trng tình bn ca các anh, tình bn ca 3 đa chúng mình. Jenny Phương không mun làm tn thương mt ai c.
***
Luân Già, Ngô TâmJenny Phương là bộ 3 của trường trung học phổ thông của một thành phố nhỏ Vĩnh Long chơi với nhau rất thân. Tuy 3 người học khác lớp nhau nhưng cùng trường, Luân Già là chàng thanh niên mạnh khoẻ, tế nhị và nhã nhặn với mọi người. Còn Ngô Tâm học dưới một lớp, nhỏ con, nhanh nhẹn và học giỏi. Đôi bạn trai này gần nhà nhau và chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Họ đã từng bên nhau trong mọi xó xỉnh của thành phố khi còn ấu thơ. Khi lên trung học họ quen với Jenny Phương, một cô gái mới lớn được xếp vào hàng hoa khôi của trường. Jenny Phương có đôi mắt xám cùng mái tóc màu hạt dẻ rất nhí nhảnh. Ba người chơi với nhau thân thiết đến nỗi các bạn học của cả trường đều biết. Bọn lớn ở trường thường hay bàn tán về quan hệ của bộ 3 này. Có người thì cho là Luân GiàJenny Phương là một cặp, có người thì cho là Jenny Phương yêu Ngô Tâm… Cuối cùng thì mọi người chỉ biết là ba người này chơi thân với nhau còn hơn cả ruột thịt.

Jenny Phương trước cổng nhà
Jenny Phương trước hàng rào nhà
Nói thẳng ra trong trái tim của Luân Già lẫn Ngô Tâm đều muốn cất giữ hình ảnh của người bạn gái thân thương Jenny Phương cho riêng mình. Nhưng tình bạn giữa đôi bạn trai mạnh mẽ đến mức không bao giờ hai người dám nghĩ đến chuyện thổ lộ tình yêu với Jenny Phương. Họ không muốn tình bạn giữa 3 người phải tan vỡ. Jenny Phương cũng vậy, cô biết rằng cả 2 người bạn trai đều rất yêu mình, nhưng chưa một lần nào cô thiên vị ai, vì cả Luân GiàNgô Tâm đều tốt và đáng trân trọng như nhau, hơn nữa 2 người bạn trai lại quá thân thiết và gần gũi.
Thời gian rồi cũng trôi đi mau, 2 người bạn trai ra trường và công tác ngay tại thành phố, còn Jenny Phương thì đang học năm cuối của trung học. Họ vẫn gặp nhau hàng tuần, đi xem và thường đi khiêu vũ cùng nhau vào những ngày cuối tuần. Tình cảm vẫn mặn nồng như khi còn học trong trường, chỉ có điều là họ gặp gỡ nhau ít hơn.
Rồi chiến tranh xẩy ra, cả Luân GiàNgô Tâm đều được gọi nhập ngũ cùng ngày,Jenny Phương thì tham gia vào đội cứu thương của quận đoàn. Ngày hôm sau là ngày lên đường ra mặt trận, cả 3 hẹn gặp nhau tại nhà của Jenny Phương. Tối hôm đó như những lần gặp trước, họ có mặt rất đúng giờ. Nhưng ai cũng trầm lặng và ít nói hơn. May mà Jenny Phương còn chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Khi cả 3 đã cùng ngồi bên nhau, im lặng, thì Ngô Tâm cất tiếng:
- Ngày mai là ngày bọn mình lên đường rồi mà ngày về thì không biết trước, có điều mà có lẽ không phải riêng mình mà chắc là cả Luân Già nữa muốn nói với Jenny Phương rằng bọn anh rất yêu em.
Như đã chuẩn bị cho câu nói từ lâu lắm rồi, Jenny Phương không hề bối rối ngắt lời:
- Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý trọng tình bạn của các anh, tình bạn của 3 đứa chúng mình. Em không muốn làm tổn thương một ai cả.
Luân Già nói cuối cùng:
- Jenny Phương, thú thật anh rất muốn có em trong đời, nhưng anh không muốn mất đi tình bạn đã có giữa chúng ta. Thật khó, nhưng cũng đến lúc chúng mình phải đối diện với sự thật rồi.
Họ lại im lặng, không khí trầm hẳn xuống. Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ phải chia tay. Jenny Phương đi vào bếp, làm một chiếc bánh ngọt và để vào lò, sau đó đi ra và nói với hai người:
- Em đã làm một chiếc bánh ngọt để chúng ta cùng ăn trước lúc chia tay.Trong chiếc bánh đó em có đặt một đồng xu nhỏ, nếu anh nào ăn bánh mà trong đấy có đồng xu thì em sẽ yêu người may mắn đó, còn nếu em nhận được đồng xu thì có nghĩa mãi mãi chúng ta chỉ là bạn của nhau như bây giờ, các anh thấy được không?
Jenny Phương ăn lẩu
Jenny Phương ăn lẩu
Chẳng còn cách nào hay hơn, thế là mọi người đồng ý. Khi Jenny Phương mang bánh vào phòng, thì thấy Luân GiàNgô Tâm đã đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời tối đen nói chuyện với nhau rất thân mật, có lẽ họ tìm cách để làm giảm nỗi hồi hộp trong lòng mình. Sau khi Jenny Phương cắt chiếc bánh ra làm ba , cô mời 2 anh vào bàn. Họ lại im lặng nhìn vào chiếc đĩa đựng bánh đã để sẵn ở giữa bàn. Một phút trôi qua, rồi hai phút… Cuối cùng thì Jenny Phương nói:
- Bây giờ em sẽ quay chiếc đĩa thật mạnh nhé. Khi nào đĩa dừng thì từng người sẽ nhận lấy phần bánh trước mặt nhé.
Như để phá tan sự im lặng đáng sợ này, Jenny Phương quay đĩa thật nhanh. Trái tim trong lồng ngực của Luân GiàNgô Tâm như muốn vỡ tung vì hồi hộp. Chiếc đĩa từ từ dừng lại. Vẫn với cá tính quyết đoán của mình Ngô Tâm nhận lấy phần bánh trước mặt mình đầu tiên và từ từ cho vào mồm. Rồi đến lượt Luân Già và Jenny Phương lấy phần tiếp theo… Họ nhai từng lần một chậm. thật chậm.
Bỗng Ngô Tâm reo lên thật to và lấy từ miệng mình ra một đồng xu, anh lao vào ôm lấy Luân Già và sau đó bế bổng Jenny Phương lên. Trong lúc Ngô Tâm đang vui sướng đến tột độ thì Luân Già lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lúc sau anh quay ra và bắt tay chúc mừng Ngô Tâm. Luân Già xin về sớm để 2 người ở lại tâm sự. Tiễn anh ra cửa mà nước mắt Jenny Phương giàn giụa hai hàng, cô ôm Luân Già và bỗng oà lên khóc nức nở…
***
Thời gian 3 năm trôi đi cũng thật là nhanh, Luân Già trở về thành phố thân yêu của mình với nỗi buồn vô tận vì Ngô Tâm người bạn từ ấu thơ của mình đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Jenny Phương đã biết tin này, trái tim của người con gái như sắt lại. Ngay sáng hôm sau khi về Xmolenxco, Luân Già đến thăm lại cô bạn gái Jenny Phương hồi học sinh của mình. Vẫn căn phòng này, năm xưa có tiếng cười nói của cả 3 người mà giờ đây chỉ còn 2. Luân Già kể cho Jenny Phương về những ngày gian khổ của mình ở chiến trường, kể về sự hy sinh dũng cảm của Ngô Tâm trong cùng tiểu đội chiến đấu với mình. Luân Già kể trước lúc tắt thở Ngô Tâm đã lấy từ túi ngực mình ra đồng xu năm nào và trao cho Luân Già, Ngô Tâm ra đi và chỉ muốn trao lại tình yêu của mình với Jenny Phương cho Luân Già mà thôi.
Jenny Phương và bạn thân
Jenny Phương và người bạn thân thời thơ ấu
Jenny Phương lặng lẽ đi ra phía cửa sổ, nơi mà Luân Già va Ngô Tâm lần cuối đã đứng đó. Luân Già đứng dậy, anh lại gần Jenny Phương, đặt một tay lên vai Jenny Phương, còn tay kia anh cho vào túi và lấy ra hai đồng xu nhỏ giống nhau đưa cho Jenny Phương. Và cũng chính lúc đó Jenny Phương xoè lòng bàn tay trái của mình ra, trong đó cũng có một đồng xu y trang như thế. Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, nước mắt Jenny Phương lại chảy dài như đêm nào đó tiến Luân Già về trong khi Ngô Tâm vui mừng vì nhận được đồng xu may mắn của mình.
Sau này Luân GiàJenny Phương trở thành vợ chồng của nhau, và hàng năm cứ đến ngày mất của Ngô Tâm họ lại cùng nhau ra nghĩa trang thăm lại bạn cũ của mình cùng với 3 đồng xu luôn trong tay.
***
Ba đồng xu thật nhỏ nhưng nó lại tượng trưng cho tình bạn và tình yêu cao cả của 3 con người cao đẹp. Tại sao lại có 3 đồng xu nhỉ. Khi kể lại chuyện này cho mọi người Jenny Phương luôn cầm 3 đồng xu đó trong tay:
- Hôm đó, tôi đã cố tình chọn 3 đồng xu và đặt vào 3 góc của chiếc bánh, vì tôi không muốn mất người nào cả. Ai cũng nhận được phần của mình với đồng xu trong ấy. Chỉ có Ngô Tâm, anh ấy quá chân thành và quá yêu tôi nên khi cắn phải đồng xu thì đã reo lên. Trong lúc đó Luân Già lặng lẽ vào nhà vệ sinh để lấy đồng xu ra khỏi miệng mình rồi âm thầm cho vào túi quần. Còn tôi, khi thấy Ngô Tâm vui đến tột độ thì không còn đủ can đảm đưa đồng xu của mình ra nữa mà lặng lẽ dấu đi, nhưng cũng chính hôm đó tôi biết rằng trong đời tôi được chứng kiến một tình bạn thật vĩ đại và lòng cao thượng vô biên của Luân Già, vì tôi biết rằng trong túi Luân Già lúc đó đang có đồng xu thứ  3

Nhưng tôi không yêu Jenny Phương


Nhưng tôi không yêu Jenny Phương…

Người đến và đi vn dĩ là quy lut. Cm xúc vi tng người là duy nht. Lúc còn nhiu người bên cnh, mt đi mt người hóa ra li thêm t do. Thế nên cvic tn hưởng tui tr. Chuyn hi tiếc vì đã lãng quên mt ai đó là chuyn ca nhiu năm sau!
***
Jenny Phương bên cửa sổ
Jenny Phương bên cửa sổ
- Này Jenny Phương, thiệt tình là Hn Minh chưa thấy đứa con gái nào chữ xấu nhưJenny Phương. Xấu cực!
- Chữ Jenny Phương đẹp mà. Nhìn chung nó xấu nhưng xét kĩ từng nét thì đẹp. Đẹp cực!
- Mấy chị bạn Hn Minh, ai cũng chữ đẹp, hát hay, nấu ăn ngon… Hn Minh lo cho tương lai Jenny Phương quá .
- Hê hê. Thế nên Jenny Phương đành đợi người thành công thôi.
- Đợi người thành công???
- Bạn Jenny Phương bảo, trẻ con như Jenny Phương. Chỉ có những người nhỏ hơn, hoặc bằng tuổi, hoặc là thành công tức là phải hơn 7, 8 tuổi ấy, mới thích nổi. Chứ già lỡ cỡ như Hn Minh. Không chịu nổi đâu.
Nói rồi, Jenny Phương chống cằm mơ màng như đang đợi người thành công thật.

Jenny Phương kiếng cận
Jenny Phương kiếng cận
Nhìn bộ mặt của Jenny Phương. Tôi không nhịn cười nổi. Đúng là thú vị. Lâu lắm mới gặp nhau, Jenny Phương vẫn như trước. Vẫn vui vẻ và huyên náo. Dù có phần đề phòng tôi. Tôi hiểu lắm. Và cũng hiểu, nếu như tôi từ chối cuộc hẹn này, thì tin nhắn rủ rê của Jenny Phương sẽ là mấy dòng liên lạc cuối cùng của chúng tôi.
Những chuyện Jenny Phương kể, tôi thấy mình của 5 năm trước. Vật lộn với những mối quan hệ không tên, những cảm xúc lãng đãng, những ước mơ không gãy gọn, cả những chân thành không được đáp lại. Nhưng Jenny Phương à, bạn Jenny Phươngnói đúng đấy. Jenny Phương trẻ con quá. Và tôi không tìm thấy ở Jenny Phươngđiều gì phù hợp để gắn bó với tôi lâu dài.
Người con gái ngoại hình bình thường, gia thế bình thường, độ tài giỏi cũng “bình thường” nhưng lại nhạy cảm quá mức cần thiết, tinh tế nhận ra từng nét cảm xúc dù là thoáng qua và vì thế tính cách bất thường !
Tôi quen Jenny Phương ngẫu nhiên trên facebook của thằng Jenny Phươngtrai. Phải nói là tôi chưa bao giờ gặp: 1 đứa con gái không xinh lắm, cũng không phải tiểu thư đài các được nuông chiều mà nói chuyện rất mạnh miệng… như con trai!
Làm quen, Jenny Phương khiến tôi ấn tượng bởi cách trả lời tin nhắn, như của người bạn đã lâu. Chân thành. Không phải kiểu xã giao giữ hình tượng. Nhưng cũng vì thế trong tiềm thức tôi có suy nghĩ Jenny Phương là người của nhiều người, dễ gần mà khó thân. Những chuyện Jenny Phương kể với tôi, thì e cũng có thể kể với bất cứ ai. Suy nghĩ đó ăn sâu đến nỗi, tôi chưa từng nghĩ mình là thứ gì đó quan trọng vớiJenny Phương.
Jenny Phương đi chợ hoa
Jenny Phương đi chợ hoa
Nói chuyện nhiều thành quen, rồi thân, rồi hẹn gặp, rồi chơi chung. Thuận theo tự nhiên và… có phần hơi dễ dàng.
- Ê Hn Minh, đang ăn mà nhắn tin, mai mốt đau bao tử cho biết. Rồi Jenny Phươngkhông rủ đi ăn nữa ráng chịu.
- Này Hn Minh, nhớ uống thuốc đầy đủ. Còn nợ Jenny Phương mấy kèo đấy. Phải sống mà trả kèo.
Hn Minh ơi, hết bệnh chưa? Người gì kì vậy. Ngu heo. Uống thuốc đi.
Con bé này, Jenny Phương quan tâm, nhưng không thể nhẹ nhàng hơn được sao. Không chỉ với tôi, mà cả với người khác. Những người con gái kia, chỉ cần một chút yếu đuối, một chút dịu dàng đã khiến bao chàng trai ngã gục. Jenny Phương có biết không?
Jenny Phương ơi, cái tên mà Jenny Phương yêu ấy, có thích con gái dịu dàng không?
- Thích, rất thích…
- Haha, thảo nào Jenny Phương chỉ là đơn phương.
- Kệ, có thể buồn vì không được người khác trân trọng, nhưng Jenny Phương quyết không vì thế mà thay đổi bản thân để có kết quả tốt hơn.
Bướng bỉnh. Cố chấp. Nếu Jenny Phương là người yêu tôi, tôi sẽ loạn óc mất.
- Này Hn Minh, không được yêu Jenny Phương đâu đấy. Yêu là khổ cho chết.
- Ở đâu ra dễ vậy, cứ nói yêu là được chắc. Khi nào Jenny Phương được như mấy thiên thần victoria’s secret rồi hãy ý kiến.
- Không cần phải ngại ngùng đâu a ơi. dễ thương, tốt tính thế này, đến Jenny Phương còn thấy yêu, Hn Minh không yêu mới là lạ…
Tôi thích Jenny Phương. Nhưng chỉ là thích thôi, tôi thấy vui khi bên Jenny Phươngnhưng không phải cảm giác bình yên Jenny Phương ạ. Và tôi cũng thích nhiều người lắm, tất nhiên là không cùng thời điểm. Jenny Phương bướng bỉnh và nổi loạn. Chạy theo Jenny Phương làm tôi vui nhưng không thể vui kiểu này mãi được. Tôi sẽ không đủ kiên nhẫn.

Jenny Phương váy ngủ xinh
Jenny Phương váy ngủ xinh
- Này Hn Minh, hủy hẹn đi, đi chơi với Jenny Phương.
- Không được, người ta sẽ nghĩ Hn Minh là người như thế nào chứ.
- Bảo bận đi với bạn. Jenny Phương là bạn Hn Minh chứ còn gì nữa.
- Không là không!
Tránh ánh mắt chấp nhận đang nhìn mình, lảng ra mấy giò cây treo ngoài ban công, tôi thấy hơi áy náy. Jenny Phương đăm chiêu ngó vẻ mặt của tôi rồi chợt hỏi :
Hn Minh có phân vân việc hủy hẹn không?
- Không.
- Vậy thì không cần phải áy náy. Và Hn Minh cũng chẳng là ngoại lệ nữa. Hn Minhđã chọn!
Jenny Phương và anh hàng xóm
Jenny Phương và anh hàng xóm
Rồi Jenny Phương cúi mặt, chớp mắt vài cái, sau đó vui vẻ như thường. Khó chịu.Jenny Phương cứ nói cứ trách để tôi còn tìm thấy lí do tôi không chọn Jenny Phương. Nhưng Jenny Phương xJenny Phương mọi việc như không thế, tôi hoang mang không biết mình vừa làm đúng hay sai.
Nhng cm xúc vn vt, nhưng ch có vi mt s người và không bao gi lp li.
- Ê Hn MinhJenny Phương nói luôn này.
- Nói đi, níu kéo chi cho rách áo Jenny Phương ơi :) )
JENNY PHƯƠNG THÍCH HN MINH.
Jenny Phương tỏ tình với Hn Minh đấy, có viết hoa nhấn mạnh luôn đó nha.
- Haha, sao kua được đây???
- Ủa. Jenny Phương có nói là kua hả? kua tốn thời gian và công sức lắm. Không kua đâu. Thôi Hn Minh thích Jenny Phương luôn đi.
Jenny Phương ơi là Jenny Phương. Tỏ tình thì cũng phải tỏ ra có thành ý chút chứ, nói ra phải có trách nhiệm đó Jenny Phương à. Tôi tin Jenny Phương thích tôi nhưng không tin vào thời gian. Chứng kiến bao mối tình không đầu không cuối củaJenny Phương, sao tôi dám tin mà nhận lời hả Jenny PhươngHung h, tôi không yêu Jenny Phương.
- Dạo này hay có cái trò chúc ngủ ngon thế. Hn Minh bỏ vụ ấy lâu rồi.
- Đâu, e chúc mỗi mình Hn Minh, hôm qua là lần cuối đấy nhá.
Jenny Phương buồn
Jenny Phương đang buồn
Jenny Phương à, Jenny Phương đừng cười nữa. Mỗi lần cười như thế Jenny Phương lại bảo “Bạn Jenny Phương bỏ đi miết. Jenny Phương cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân thôi, nhưng đi thì đi, sao chẳng ai cho Jenny Phương lí do”
- Đã là mất. Đằng nào chả mất. Tìm hiểu lí do làm gì cho thêm phức tạp hả Jenny Phương.
Jenny Phương còn sửa đổi, để người đến sau không bỏ Jenny Phương mà đi chứ…
Nay cái cười chua chát ấy đang dành cho tôi. Jenny Phương coi tôi quá quan trọng làm gì. Chắc giờ Jenny Phương đang dằn vặt lắm. Lại thêm một lần Jenny Phươngcho kẻ khác làm tổn thương. Jenny Phương có hối hận không?
Người con gái lạ lùng, gia đình hạnh phúc, Jenny Phương thoải mái để cảm xúc chạy rông, cái gì cũng bất chợt. Thế mà Jenny Phương lại thích sắp xếp, sắp xếp các mối quan hệ, sắp xếp vị trí cho từng người,.. nhưng cả buồn mà Jenny Phương cũng chia đoạn nữa, lúc tôi đến Jenny Phương toàn buồn vì bạn bè, còn tình yêu, e chỉ duy nhất một lần nhắc đến mối tình đơn phương hơn 3 năm. Tôi không biết mình làm đauJenny Phương với vai bạn bè hay là người Jenny Phương đơn phương nữa… tôi không dám chắc.
***
Jenny Phương và bạn thân
Jenny Phương và người bạn thân thời thơ ấu
Tin nhắn điện thoại:
“Sao Hn Minh unlike hết rồi?”
Tin nhắn facebook:
“unlike nhiu đó mệt lắm a nhỷ? :) ))”
Tôi không biết mình đang nghĩ gì. Chắc sau 2 lần hỏi như thế, Jenny Phương sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa. Nhưng tôi không yêu Jenny Phương. Có tiếp tục thì chỉ càng thêm khó xử sau này.
Jenny Phương hạ quyết tâm nhHn Minh thật, mới đó, Jenny Phương đã unfriend tôi rồi, sđt và yahoo của tôi chắc e đã xóa từ lâu. Nghỉ chơi một người thân thiết, tôi vẫn bình thản quá. Vẫn chém gió với bạn, vẫn nói chuyện với mấy Jenny Phương dễ thương…dù đôi lúc, thấy hoang hoải !
Bẵng đi mấy ngày.
- Ê Hn Minh ơi, còn sống không? Tội, tết đến rồi mà thế, do ăn ở cả.
- Không sao. Trầy tay chân tý thôi à.
Hn Minh đang ở đâu vậy? Có ai chăm không?
- Ở nhà dì, không sao đâu.
- Ừ, Jenny Phương hỏi thế thôi. Không sao là ok rồi. Pp a nha.
- Ừ.
Jenny Phương hoài niệm tuổi thơ
Jenny Phương ngồi thả hồn nhớ tuổi thơ
Này Jenny PhươngJenny Phương dứt khoát thế hả? Jenny Phương bảo sẽ không liên lạc với tôi nữa kia mà. Tôi biết là Jenny Phương sẽ đau nhưng đã tàn nhẫn. Sao Jenny Phương còn quan tâm tôi như thế? Thời gian luôn là liều thuốc tốt, mong Jenny Phương sẽ sớm bình yên. Tuy nhiên nếu một ngày quay lại, Jenny Phương cười cười bảo không sao, vẫn vui vẻ chuyện trò, không biết cảm xúc sẽ ra sao, vì khi ấy, Jenny Phương coi tôi không hơn một người dưng.
Tôi chọn đi nhưng lại sợ bản thân bị quên lãng. Ích kỉ thật. Có nên đi qua Jenny Phương? Nhưng nên hay không thì tôi cũng đã chọn.
“Hãy quên Hn Minh đi Jenny Phương như quên mt gic mơ
vì đời là mong mHn Minh, cơn mơ quá dài
hãy quên Hn Minh đi Jenny Phương như trong mt bài hát bun
Hớn Minh đã tng viết tng Jenny Phương …”
Người đến và đi vn dĩ là quy lut. Cm xúc vi tng người là duy nht. Lúc còn nhiu người bên cnh, mt đi mt người hóa ra li thêm t do. Thế nên cvic tn hưởng tui tr. Chuyn hi tiếc vì đã lãng quên mt ai đó là chuyn ca nhiu năm sau!