Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

jenny phương Giá mà



“Chỉ một phút duy nhât nó biết được một sự thật phũ phàng. Người mà nó yêu thương thật ra là chị họ của mình”
***
Ngày xếp lớp ,nó được cô giáo phân ngồi cạnh con nhỏ. Nó nhất quyết không đồng ý với đầy đủ lý do biện minh. Này là ngôi gần con gái không tự nhiên, này là ngồi gần dể gây hiểu lầm...Dù có đưa ra ngàn trăm lý do nhưng cô vẫn một mực bắt nó phải ngồi cạnh con nhỏ ấy. Mặt nó nhăn nhó không hài lòng với sự sắp xếp của cô.
Nó trở thành trung tâm của lớp, mọi con mắt đổ xô vào nó. Đứa này thì cười, đứa kia thì bình luận làm xôn xao lớp học.
Lủi thủi ôm cặp xuống chổ được định sẵn trên tay cầm một viên phấn. Cả lớp ngạc nhiên. Mọi người dõi theo hành động nó lúc này.
Nó đem phấn vạch “ranh giới”. Bên này thuộc quyền sở hữu của mình, bên kia thuộc quyền sở hữu của con nhỏ kia. Không ai được xâm phạm địa phận của chủ sở hữu.
Cả lớp thêm một trận cười đau bụng nữa.
Ba ngày trôi qua vạch trắng đó quả nhiên có uy lực ghê gớm bất khả xâm phạm không ai phá vỡ được kể cả người tạo ra.
***
Sự quan tâm là “chìa khóa” giải mã “ranh giới”.
Hôm đó, nó bị sốt nặng, toàn thân đổ mồ hôi, mặt mày xanh tái lại nằm gục xuống bàn. Cả lớp đang nghe cô giáo giảng bài chẳng ai để ý đến nó cả. Một giọng nói nhẹ nhàng:
“Bạn làm sao vậy?”
Nó không ngờ con nhỏ đó quan tâm mình.
“Không sao. Mình không chết được đâu. Bạn yên tâm!” - Nó cố tỏ ra lạnh lùng.
Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của con nhỏ, nó chạnh lòng. Nó cảm thấy xấu hổ vì những hành động mà nó gây ra.
Lớp học vẫn im ắng ngoài tiếng giảng bài của cô. Lần đầu tiên nó nhìn kĩ đứa con gái. Con nhỏ có làn da ngăm ngăm, mặt trái xoan má lúm đồng tiền, mái tóc đen bóng bồng bềnh...Thật đẹp - Nó cười.
- Bạn tên gì? - Nó hỏi.
- Mình tên Hồng.
- Hồng. Cái tên đẹp đấy!!!
Thấy nó khen Hồng e thẹn quay mặt sang bên kia, hai gò má đỏ ửng lên ánh nắng rọi vào.
Nó gục xuống bàn...




...
Không biết đã ngủ bao lâu rồi khi mở mắt nó thấy mờ mờ hình bóng đang thấp thỏm không yên của Hồng cứ đi qua đi lại bên của sổ.
- Nằm im. Bác sĩ nói không được cử động. - Hồng hoảng hốt.
- Hóa ra đang trong bệnh viện à? - Nó bỉnh thản trả lời.
Cha mẹ khi nghe giọng nó vội chạy vào.
- Thằng quỷ, cười cái gì. May nhờ Hồng hét lên thầy đưa xuống đây kịp. Không thì....
 -Hồng là ân nhân của mình rồi. - Nó cười cười.
- Thấy bạn gặp nạn thì ai cũng vậy thôi. - Hồng đáp thản nhiên. - Không sao là tốt rồi! Hồng về đây. Con chào cô chú!
- Chào con!
Toàn thân nó mệt rã rời.  “Áng mây Hồng đang lửng lờ trôi về núi”....
Nó tìm được “ánh sáng” trong bức tranh màu nhiệm. Nó thay đổi nhanh như chong chóng đang quay trong gió trên một ngồi đồi. Chong chóng đủ màu sắc...Hồng, đỏ, tím, vàng...
Hôm nay, nó đi học lại, khác với mọi ngày nó hớn hở đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh mình. Cỏ cây hoa lá, mái trường, ngay cả áng mây xa tít chân trời...nó cũng không để vụt khỏi tầm mắt...
Những ngày sau đó, những trang giấy trắng sau tập vở là nhưng câu thơ do nó tự sáng tác. Nó không còn thiết tha gì đến bài giảng của thầy cô nữa. Trong lớp học, nó nhìn xa xăm qua khung cửa kính. Ánh mắt nó nhìn thấu tận trời xanh xuyên qua không gian, thời gian. Nó lắng nghe thật sâu từng âm thanh phát ra trong ngọn gió thu hôn nhẹ trên vòm lá...Nó tưởng tượng những gì ngọt ngào nhất có thể, để viết lên những câu thơ “tuyệt bút” dành tặng cho Hồng.
Có một lần, đang gởi hồn phía chân mây thì thầy gọi nó đứng dậy lên bảng làm bài tập.
- Nguyễn Nhật Nam, lên bảng làm bài tập về nhà
- Dạ...dạ !Thưa thầy...em không làm được.
Điểm 0 đầu tiên cho bài thơ số 8. Nó buồn lắm những nghĩ đến viễn cảnh được nắm tay Hồng tung tăng trên con đường phía trước. - Nó cười trong lòng.
- Nam sao lại không lo học hành mà suốt ngày viết cái gì không vậy? - Hồng nhăn nhó.
Biết nói làm sao, chẳng lẽ nói là tôi đang viết thơ tình tặng bà ư! Nó gãi đầu cười không nói gì.
Rồi điểm 1, 2, 3...cho những bài thơ tiếp theo. Nó vẫn bình thường nhưng lúc này Hồng không nhịn được nữa.


- Đưa tập vở đây xem ông viết cái gì mà không lo học nào? - Hồng quay sang giật tập vở nó.
- Bí mật. - Nó giật lại.
- Bí mật cái gì, đưa đây. - Hồng giật mạnh hơn.
- Đã bảo là bí mật mà.
Thấy cả lớp nhìn,thầy ngưng giảng bài cả hai mới hết giật quyển vở. Đứng dậy xin lỗi thầy và cả lớp. Ngồi xuống. Không ai nói với ai tiếng nào nữa. Thầy cũng chằng quan tâm là có chuyện gì chỉ nói vài câu trách móc rồi tiếp tục bài giảng.
Và đương nhiên, "vần thơ bí mật" vẫn chưa bị bại lộ.
***



Một phút bất cẩn “bí mật vần thơ” được phơi bày.
Sắp thi giữa kỳ nó nhờ Hồng viết những bài giảng của thầy cô mấy ngày nó nghĩ vì ốm. Nó quên mất những vần thơ được viết sau tập vở. Nó thản nhiên đưa Hồng cuốn vở có những bài thơ “bí mật”kia. Về đến nhà nó mới nhớ ra nhưng đã muộn. Nó cầu nguyện Hồng sẽ không biết được những câu thơ nó viết.
Thật không may cho nó, Hồng đã đọc và biết tất cả những gì bấy lâu nay nó xem là “Bí mật”.
- Nam, ông...lâu chưa? - Hồng ngượng ngùng.
- ...Lâu rồi - Nó ấp úng.
- ...thì cứ nói, làm gì mà thờ thẩn mây gió làm chi. - Hồng trêu yêu.
- Ai dám nói - Nó bức tóc gãi đầu.
- Nhát như thỏ ấy - Hồng cúi mặt xuống cười rúc rích.
Nó và Hồng thành một đôi.
***
Hạnh phúc như trong tranh tan biến một phút. Một phút duy nhất nó biết sự thật phủ phàng. Người mà nó yêu thương thật ra là chị họ của mình.
- Hồng, sao vậy?
- Chóng mặt quá Nam ơi.
- Thưa thầy bạn Hồng bị ốm.
- Ai xung phong chở bạn Hồng về. - Thầy cuống cuồng.
Đây là cơ hội tốt để thể hiện sự quan tâm của mình với Hồng đồng thời lấy cảm tình với bố mẹ Hồng. Một công đôi việc - Nó thầm nghĩ.
Suốt đoạn đường, nó hăng hái đạp theo sự chỉ dẫn của Hồng. Đạp mãi! Với ý nghĩ làm sao để thể hiện mình trước bố mẹ Hồng. Nó không thấy mệt kể cả dốc, ổ gà đang làm chậm vòng xe.
- Tới rồi, chạy xe gì mà hùng hục hùng hục thế?
- Sợ Hồng mệt nên đạp nhanh chút, không sao.
Nó bước xuống, dìu Hồng vào nhà.
- Cảm ơn con!
- Không có gì đâu ạ!- Nó cười tươi rói - Hồng mệt thì nghỉ đi cho khỏe, Nam về đây.
- Khoan!
- Hai bác gọi gì con ạ!
- Nhìn con quen lắm! Con ở đâu? Con ai?
- Dạ, con là con của ông Hạnh ở thôn 1 ạ!
- Ông nội con có phải là ông Thắng không?
- Dạ, phải!
- Trời,mày không biết tao thật hả! Mày gọi tao bằng cô, gọi Hồng bằng chị đó!
-Thật không ạ! - Nó cố gắng hỏi thật kĩ.
Nó không nghe nhầm, chính bố mẹ Hồng nói vậy, nó nên vui hay nên buồn?
 “Phải chi, “ranh giới” kia mãi bí ẩn, phải chi, “vần thơ bí mật” không bị Hồng phát hiện.
Mặt trời đã lặn từ lâu.

 

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

jenny phương Thư gửi má

(truyenngan.com.vn) Nhiều lúc nghe má cằn nhằn jenny phương bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi lúc jenny phương đóng kín cửa phòng rồi trùm chăn ngủ. má dạy jenny phương, jenny phương phải thế này, thế nọ nhưng đã máy lần jenny phương chịu lắng nghe.
***
Thư gửi má!
Hồi jenny phương học lớp 5, má bảo jenny phương đi chăn bò với mấy đứa nhỏ trong xóm, jenny phương khóc òa lên vì thấy má bất jenny phươngg. jenny phương là jenny phương một trong nhà, má không cưng chiều jenny phương thì thôi, đằng này má lại bắt jenny phương đi chăn bò trong khi anh Cả và anh Hai lại ở nhà không làm gì cả. Ba bênh jenny phương thì má lại bảo ba tập hư cho jenny phương, jenny phương khóc rồi má đánh jenny phương, đánh đến nỗi hai tay jenny phương bầm tím hết lên.





Từ đó, jenny phương ghét má lắm, hễ thấy má đi chợ về là jenny phương lại chạy ra bếp làm mấy việc lặt vặt, thấy má ngồi xem phim cùng là jenny phương chạy vào phòng đóng kín cửa học bài. Lớn dần, jenny phương xin ba cho đi học thêm nhiều hơn, những ngày nghỉ học jenny phương lại đòi vào rẫy với ba chứ không muốn ở nhà với má, tiền sinh hoạt phí hằng ngày jenny phương đều xin ba chứ nhất định không hỏi má.
Cứ như thế jenny phương lớn dần và tuổi thơ của jenny phương toàn những kỉ niệm về ba.
“Sao jenny phương lại hậu đậu thế?” - đó là câu nói cửa miệng má hay dành cho jenny phương. Jenny phương rửa chén thì chén vỡ, nấu cơm thì cơm lại khét, jenny phương đi chợ thì bị người ta chặt chém. Có bữa má bảo jenny phương đi mua trứng vịt thì jenny phương lại mua nhầm trứng gà. Má la jenny phương suốt ngày, đến khi jenny phương 18 tuổi rồi nhưung vẫn bị má cằn nhằn suốt.
Jenny phương biết má toàn la đúng nhưng không hiểu sao tính jenny phương lại cứng đầu đến thế, jenny phương không chịu chấp nhận là mình sai. Thế rồi jenny phương cứ có ác cảm với má và dành tình cảm hết sang ba.
Có một hôm, jenny phương ở nhà một mình trông nhà cho ba má đi rẫy, có một người dân tộc đến xin quần áo, jenny phương thấy  áo quần má nhiều cái cũ nên vô tình đem cho. Thế là về, má mắng jenny phương xối xả, jenny phương khóc như mưa, lúc đó jenny phương nghĩ không hiểu sao má lại ghét jenny phương đến thế, và suy nghĩ của một đứa trẻ jenny phương 7 tuổi lúc đó thật đơn giản, chỉ là những bộ quần áo cũ kĩ, sao má phải làm dữ với jenny phương đến thế.
Mãi đến sau này jenny phương mới nhận ra những bộ đồ đó là kỉ niệm, quà cưới một thời bà ngoại để lại cho má. Lúc nhận ra điều đó, nước mắt jenny phương cũng rơi, nhưng rơi không phải vì trách má mà rơi vì thương  má...





Jenny phương nhớ có một năm, anh Hai đậu Đại Học, nhà mình làm tiệc to lắm. Ba má lo tiếp khách trong nhà nên giao hết mọi việc ngoài bếp cho jenny phương, má bảo jenny phương trông nồi bánh tét. Jenny phương loay hoay kiểu gì để rồi quên đổ nước vào bánh, tiệc tàn nồi bánh cũng cháy đen. Đang loay hoay không biết xử lí như thế nào thì tiếng ba vọng vào:
- Sao thế jenny phương?
Jenny phương thút thít chỉ vào đống bánh tét cháy trơ vỏ hết:
- Biết làm sao hả Ba?
Ba nhăn nhó rồi cũng kịp trấn an jenny phương:
-  Để đó ba lo...
Thế là ba lấy mớ lá chuối trong nhà còn dư, đưa ra bếp, hai cha jenny phương cặm cụi gói lại từng chiếc bánh một, 1 giờ sáng, mọi thứ đã xong xuôi. Jenny phương với ba thức trắng đêm ấy cùng tâm sự và trông nồi bánh cho đến sáng. Má dọn dẹp xong xuôi trong nhà nên ngủ lúc nào cũng không hay.
Buổi trưa hôm ấy, jenny phương thấy má bưng rổ bánh về, mấy cái bánh đen khét, nhìn mới xấu xí và khó coi làm sao. Jenny phương gục mặt hối lỗi và tưởng chừng hôm nay sẽ bị má mắng tả tơi. Nhưng hôm đó má không mắng cũng không đánh, jenny phương chỉ thấy má buồn buồn rồi lẳng lặng vào bếp. Lần đầu tiên jenny phương thấy má hiền đến thế.
Lúc ấy, tiền ăn tiền học của jenny phương chỉ trông vào mấy đồng tiền lẻ má bán bánh ngoài chợ, vậy mà jenny phương lại hậu đậu làm cháy hết... Thà lúc ấy, má cứ đánh cứ mắng jenny phương có lẽ jenny phương sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
...
Nghe tin jenny phương đậu Trường Báo chí, má mừng lắm. Vào Sài Gòn học ba năm, má là người gọi điện hỏi thăm jenny phương nhiều nhất, tiền học tiền ăn, má lo chi phí cho jenny phương hết. Thương jenny phương xa nhà, lại là đứa hậu đậu nên má cứ gọi điện nhắc jenny phương hoài, rồi công việc ở nhà trở nên bận bịu nên những cuộc gọi của má cũng thưa dần đi.
Nhiều lúc nghe má cằn nhằn jenny phương bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi lúc jenny phương jenny phương đóng kín cửa phòng rồi trùm chăn ngủ. Má dạy jenny phương, jenny phương phải thế này, thế nọ nhưng nào có mấy lần jenny phương chịu lắng nghe.
Dịp lễ vừa rồi, jenny phương về ra mát gia đình người yêu, ba má anh đối xử rất tốt với jenny phương, jenny phương cắt trái dưa hấu cũng không xong, jenny phương nấu nồi canh cũng không ngon nhưng chưa bao giờ cô chú nặng lời với jenny phương hết. Jenny phương tự thấy xấu hổ với bản thân mình.
Bây giờ jenny phương mới nhận ra jenny phương hậu đậu đến thế, ước gì bây giờ má lại cằn nhằn với jenny phương như thế, jenny phương nhớ má nhiều lắm!


jenny phương Thơm như mùi...tre ngâm - phần 2

dấu chuyện của tôi và em trước gia đình em cũng nên. Tôi phải làm gì đây? Tôi yêu em và nghèo đâu phải tội lỗi.
Ngày 12 tháng 3 năm 2006
Sau lần gặp mẹ em, tôi luôn tự hứa mình sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc để có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp nhất cho em sau này. Tôi đã cố làm ngày đêm và hôm nay bản thiết kế của tôi đã được xếp khen thưởng. Xếp hứa sẽ đề bạc tôi lên thành trưởng nhóm trong cuộc họp xắp tới. Em đã rất mừng vì thành tích này của tôi. Với sự cố gắng của mình tôi tin mẹ em sẽ không phản đối chúng tôi nữa.
Ngày 15 tháng 3 năm 2006






Mẹ em đã đập tan tất cả những hy vọng mới nhen nhóm lên trong tôi. Bác ấy bảo tôi có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể xứng với con gái của bác ấy. Tôi không có xe hơi, nhà rộng để đón em. Xa rồi cái thời một túp lều tranh hai quả tim vàng… Đã gần nữa tháng nay mẹ em luôn tìm mọi cách để chúng tôi không gặp nhau. Còn em, em vẫn là cô bé vô tư. Tôi phải làm gì đây.
Ngày 22 tháng 3 năm 2006
Lần thứ 3 liên tiếp hồ sơ của tôi bị từ chối. Nhưng cuối cùng cũng có người nói cho tôi biết lý do vì sao. Chẳng lẽ chỉ vì tôi yêu em mà thành tội hay sao chứ. Xếp cũ của tôi và tất cả những người đã từ chối hồ sơ của tôi lẽ nào đều là những người chịu sự chi phối của mẹ em? Ba em là một quan chức cấp cao của thành phố này mà, bà ấy hẳn có thể làm được như thế lắm chứ!
Ngày 7 tháng 4 năm 2006
Hôm nay tôi đã trông thấy em đi với người ta. Tôi không ghen mà chỉ nghe lòng đau buốt. Tôi biết em chỉ là nạn nhân ngây thơ của mẹ em nhưng có lẽ em thuộc về nơi đó. Em thuộc về nơi cao sang với xe hơi loại xịn, với những bữa tiệc sang trọng trong nhà hàng cao cấp. Còn tôi chỉ là một tên kỹ sư quèn mới ra trường, không nghề ngỗng ổn định, không nhà cửa, xe hơi. Bố mẹ tôi là những người nông dân nghèo chỉ biết có vị mặn của sông, vị bỏng rát của nắng. Làm sao tôi có thể.
Jenny phương òa khóc. Những gì Tuấn để lại cho Jenny phương sau cuộc tình gần tròn một năm qua chỉ có bấy nhiêu thôi sao. Thì ra, lâu nay mẹ cô không muốn cô đi lại với Tuấn là vì lý do này đây. Còn cả những bữa tiệc, những buổi gặp mặt với Dũng- con trai ông phó chủ tịch tỉnh mấy dạo gần đây cũng là sự xắp đặt của mẹ cả ư. Tuấn đã buồn, đã khổ biết bao vậy mà cô không hề hay biết. Có lẽ giờ này Tuấn đang ở quê, đang cố lật tung mấy bó tre ngâm để bắt cá bống cũng nên. Jenny phương phóng thẳng về quê Tuấn trên con xe Vios mới cứng mà ba cô mua cho con gái cưng chưa tròn tháng.
Tiếp cô chỉ có bà Năm Nhứt mà vẻ mặt chừng khó hiểu “Có chi không con, thẳng Tuấn mới đi lại bữa hôm qua. Hai đứa cãi nhau à?” Jenny phương thả phịch người xuống bên bậc thềm chi chít những cật tre ngâm mới vót.





Một tháng sau, người ta nhìn thấy con xe Vios của Jenny phương nằm lặng lẽ bên bờ sông Hàn. Tất cả dép, điện thoại, túi xách của Jenny phương vẫn còn nguyên trong xe. Một bức thư tuyệt mệnh cô dành gởi riêng cho mẹ:
“Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm nhưng trái tim con đã theo Tuấn mất rồi. Cuộc sống con đã không còn ý nghĩa nữa từ sau cái ngày Tuấn bỏ con lại mà ra đi. Con đã không thể tìm thấy anh ấy mẹ ơi
Con xin lỗi mẹ!
Con gái bất hiếu không thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ!
Vĩnh biệt mẹ
Lê Thị Hồng Jenny phương”
Sáu năm sau, ngôi nhà nhỏ bên sông rộn rã tiếng cười nói của trẻ thơ cùng hai người đàn bà một già một trẻ. Bố Tuấn đã vĩnh viễn nằm xuống chỉ sau hai năm kể từ khi thằng con trai duy nhất bỏ nhà ra đi không liên lạc. Thi thoảng Bà Năm Nhứt vẫn nhắc chuyện mấy năm trước “Cái bữa con về đây, má thấy con thảm quá chừng chừng. Chưng thì không dép mà trầy trụa tùm lum, máu với đất lấm lem lấm luốc. Con kêu con đã có bầu với thằng Tuấn. Ba mẹ con biết được ép con phải bỏ cái thai rồi lấy chồng khác ngay lập tức. Con cứ rứa khóc bù lu bù loa xin ba má cho ở lại đây sinh con với chờ thằng Tuấn luôn thể. Tội, ba bây lúc nớ thương bây muốn đứt ruột. Rứa mà nhanh, chừ ổng đã thành tro bụi còn thằng Chó Con chuẩn bị vô lớp một rồi đó nợ.”
Jenny phương nhìn bà mẹ chồng mà nước mắt chỉ chực trào ra. Đồng lương giáo viên ít ỏi cũng chỉ đủ cho mẹ con Jenny phương với bà Năm Nhứt sống thanh đạm qua ngày. Lâu lâu, chừng nhớ quá cái mùi tre ngâm mà mẹ chồng nàng dâu đi quanh xóm xin mấy cây tre mang về thả xuống mé sông ngâm lấy mùi ngửi cho đỡ nhớ. Jenny phương vẫn tin rằng rồi Tuấn sẽ về lật tung mấy bó tre ngâm ít ỏi ấy lên để bắt cá, để Jenny phương tòn ten xách rổ chạy theo, để thằng Chó Con vô tư gọi ba và bà mẹ già nhìn đám con cháu mom mem cười.
Một thoáng, mùi tre ngâm theo làn gió sông ùa vào thơm ngọt ngào.


jenny phương Thơm như mùi...tre ngâm - phần 1

(truyenngan.com.vn) “Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm nhưng trái tim con đã theo Tuấn mất rồi. Cuộc sống con đã không còn ý nghĩa nữa từ sau cái ngày Tuấn bỏ con lại mà ra đi. Con đã không thể tìm thấy anh ấy mẹ ơi..."
***
Lần đầu tiên, Jenny phương biết đến mùi tre ngâm chính là lúc Tuấn đưa cô về ra mắt cả nhà vào cái đêm trăng sáng vằng vặc trên khắp con đường làng ngoằn ngoèo. Khi đó, cô mới vừa tốt nghiệp đại học và gần như chưa biết gì về quê, về những ngôi nhà nhỏ ven sông. Đôi dày cao gót dưới chân Jenny phương quen đi đường nhựa nên cứ lún sâu xuống con đường đất sét tạo thành những lỗ con con sau mỗi bước chân cô. Dáng điệu Jenny phương nghiêng ngã liêu xiêu trên triền đê làm Tuấn cười thương quá chừng thương.
Không giống Jenny phương, mặc dù là con trai một và duy nhất, nhưng Tuấn lại sinh ra, lớn lên ở miền quê nơi con sông chuyển mình đổ ra biển. Mãnh đất dưới chân vì thế quánh đặc mùi phèn chua nước lợ. Chắt chiu cả một đời với bao ngày cố bám ruộng, bám sông, ông bà Năm Nhứt dành tất cả cho Tuấn ăn học. Rồi Tuấn gặp Jenny phương, cô gái thị thành duyên dáng làm say mê lòng cậu và hơn bao giờ hết cậu muốn cưới Jenny phương làm vợ.
Ngôi nhà nhỏ bên sông đang yên ắng chợt bừng sáng khi Tuấn cất tiếng gọi giòn “Ba má ơi! Con về rồi nề”. Bà Năm đẩy vội cửa bước ra ôm chầm lấy con. Cái ôm ngắn hơn thường lệ có lẽ một phần vì sự xuất hiện của Jenny phương. Bà Năm níu tay Jenny phương dắt vào nhà sau lời giới thiệu ngập ngừng của thằng con trai “Vô đây đi con, cứ tự nhiên, đừng sợ chi hết, nhà chỉ có bác với bác trai thôi, ổng hiền queo, cứ vô tự nhiên nghe!”





Cái màn ra mắt này thật làm cho những cô gái mới yêu lần đầu như Jenny phương phải lo thót tim từ mấy ngày trước. Jenny phương khép nép ngồi ghé vào mép chiếc giường tre nằm phía bên kia bàn. Vài câu thăm hỏi nhẹ nhàng của bà Năm dần giúp Jenny phương chừng bình tỉnh trở lại. Ban đầu, Tuấn dự định sẽ đưa Jenny phương về vào buổi sáng cho tiện đi lại. Nhưng sau một hồi suy tính, cả hai quyết định sẽ về vào buổi tối. Lý do đơn giản chỉ nhằm tránh đi bớt cái nhìn tò mò của bà con lối xóm. Cũng sẵn tiện, Jenny phương có nhỏ bạn thời đại học nhà gần đây nên có thể nhân đó ghé thăm bạn rồi tá túc nhờ qua đêm. Vì thế mà giờ đây, Jenny phương có mặt trong nhà Tuấn để lí nhí trả lời những câu hỏi nhẹ nhàng của bà mẹ chồng tương lai rồi dáo dác đưa mắt nhìn khắp nhà đầy vẻ tò mò.
Nhà Tuấn không rộng lắm nhưng được xây bằng gạnh kiên cố, mái ngói mát rượi, mọi thứ trong nhà khá sạch sẽ và ngăn nắp. Tất cả chừng khác hẳn với tưởng tượng của Jenny phương về những ngôi nhà tranh xiêu ọp, bề bộn ven sông mà Jenny phương thường gặp trong truyện ngắn, thơ ca, sách vở. Một cơn gió thoảng từ sông đưa vào mang theo mùi ngai ngái nồng nồng của thứ gì đó lạ lắm mà hình như sau rất lâu Jenny phương mới đủ bình tỉnh để nhận ra. Cái mùi chưa từng gặp trong sách vở, chưa nghe Tuấn nói qua bao giờ.
Jenny phương khẽ nhíu mày, có lẽ cô cố lắm mới kiềm được bàn tay đưa lên che mũi. Ông Năm Nhứt chừng hiểu những biến đổi kín đáo trên mặt cô gái trẻ thị thành nên phá lên cười sảng khoái “Thúi lắm phải không?” Không đợi Jenny phương kịp trả lời hay ngúc đầu đồng ý, ông nói tiếp bằng thứ giọng miền quê chân chất “Cứ bịt mũi lại mà thở, mùi tre ngâm hắn rứa đó con nợ, ai chưa quen thì biểu hắn thúi, sống riết với hắn như bác ri thì lại thấy thơm, không có mùi nớ là không ngủ được.”
Nghe ông Năm nói, như một đứa trẻ, Jenny phương đưa hai ngón tay lên bịt chặt mũi lại, rồi thầm nghĩ “Mùi này mà bảo là thơm sao, chắc mình chết vì cái mùi này mất”. Chưa được một phút, mặt cô đã đỏ bừng bừng, Jenny phương buông hai tay, há hốc cả miệng ra hít lấy hít để luồng khí mà trong đầu bảo “thúi đến chết mất” ấy. Thì ra, mũi đã bịt rồi còn thở làm sao được chứ. Cả nhà Tuấn được dịp cười hả hê “Ba biểu bịt mũi ý là cứ tự nhiên lấy tay che mũi cho dễ chịu chứ không phải bịt kín như rứa, em làm rứa có mà chết ngột”. Jenny phương bị một phen tẽn tò lò mà đến mãi sau này cô vẫn không quên được, còn bà Năm Nhứt cứ nhắc hoài “Coi con lúc nớ tội nghiệp quá chừng chừng”.
Vài ba lần nữa về thăm nhà Tuấn, cái mùi tre ngâm dần quên với Jenny phương. Cô thôi đưa tay lên che mũi như lần đầu mà vô tư cùng Tuấn ra mé sông lật tung mấy bó tre lên để bắt cá.
Cái thứ tre đúng hay đáo để. Cứ đón xuống rồi pha ra làm ngay thể nào cũng chóng bị mọt ăn. Vậy mà chỉ cần đêm ngâm xuống nước cho bốc mùi thúi thì chẳng có thứ mọt nào dám đụng đến nó. Thậm chí, có nhiều bó tre bị ngâm dưới nước cả năm trời cũng không hề hấn gì. Những bó tre được ngâm dưới nước nhiều ngày lại trở thành nơi trú ngụ của cá, cua, tôm. Đặc biệt, thứ cá bống thích đám tre ngâm vô cùng. Chúng chui rúc từng bầy trong mấy thanh tre nồng nặc ấy để làm mồi cho đám trẻ con trong xóm. Thời còn ở nhà, Tuấn luôn là chuyên gia đi đầu trong vụ bắt cá bống này.





Xoắn quần đến ngang gối để lộ bắp chân trắng nõn, Jenny phương tòn ten xách cái rổ tre theo Tuấn ra sông. Chỉ ba mươi phút sau, mớ tre đã được trở đều còn lũ cá bống loi ngoi trong chiếc rổ như cố tìm đường thoát thân. Thêm ba mươi phút nữa để hai người phụ nữ loay hoay là có ngay món cá bống chiên giòn thơm lựng.
Cuộc sống thanh bình giản dị mà khiến con người ta yêu quá. Jenny phương thèm được theo Tuấn về quê mỗi cuối tuần, lễ hội bất chấp bao lời khuyên can của mẹ cô “Con gái như vậy là không được nghe con! chưa cưới chưa hỏi gì cả mà cứ theo về nhà người ta hoài như thế thì bà con làng xóm họ cười cho”. Jenny phương mặc kệ, mấy cái đó cô đã được mẹ dạy đến thuộc làu từ thuở còn cắp xách đến trường nhưng cô yêu ngôi nhà nhỏ ven sông, yêu món cá bống chiên giòn, yêu những đợt gió từ sông tràn vào nhà mang theo mùi tre ngâm đặc quánh hơn tất cả những dị nghị, đàm tiếu bâng quơ từ đâu đó.
Cho đến một ngày, Tuấn lặng lẽ để Jenny phương lại một mình trên phố mà ra đi không lời tiễn biệt. Căn phòng trọ nhỏ xíu nằm cuối con hẽm Trần Phú vẫn còn nguyên vẹn với tất cả đồ đạc chỉ trừ vài bộ quần áo và chiếc laptop của Tuấn là bị lấy đi. Bao nhiêu cuộc gọi của Jenny phương vào số máy Tuấn đều chỉ được đáp lại bằng câu trả lời buồn tẻ của tổng đài. Bao nhiêu dòng mail của Jenny phương đến Tuấn đều không có hồi âm. Jenny phương gần như biến thành một con ngốc chạy khắp nơi chỉ để tìm Tuấn dù có phải nghe lời chia tay cuối cùng. Nhưng tất cả đều vô vọng. Jenny phương bới tung căn phòng trọ nhỏ cố tìm kiếm một chút manh mối nào đó mà Tuấn vô tình để lại. Một cuốn nhật ký viết tay có lẽ là trong lúc vội Tuấn đã bỏ quên. Những trang nhật ký chưa từng thiếu hình bóng của Jenny phương cho đến những trang cuối cùng:
Ngày 4 tháng 3 năm 2006

Hôm nay, mẹ em đã gọi điện hẹn gặp tôi. Gần một năm trời quen em, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt bác ấy. Bác ấy thật cao sang và quý phái. Trong lần gặp đầu tiên, bác ấy đã thẳng thừng bảo tôi hãy xa em đi. Bác ấy bảo vừa nghe em nói tôi là con trai một nên cứ ngỡ chắc hẳn tôi giàu có, sung túc lắm, nhưng bây giờ thì bác đã biết nhà tôi nghèo, quê mùa và bác không muốn con gái vàng ngọc của bác phải chịu khổ. Có lẽ vì thế mà em luôn cố tình che

jenny phương Chỉ còn lại trong kí ức - phần 2

"Gửi đến cậu,Thần Nông tớ thích"
Jenny phương bâng quơ viết một dòng trạng thái, muốn gửi đến cậu ấy, nhưng lại thôi...Jenny phương sợ cậu ấy rồi sẽ từ chối tình cảm của jenny phương. Jenny phương quyết định bật chế độ riêng tư.
Thoạt đầu jenny phương ghét cậu ấy lắm. Cái "thằng" con trai tóc tai bù xù, nhoi nhoi như một đứa hâm, nói chuyện không đâu và cả những lần đánh jenny phương đau nữa. Ghét lắmmmm
Nhưng rồi, "ghét của nào trời cho của đó". Chẳng hiểu sao jenny phương lại cảm thấy nhớ cậu ấy lắm. Nhớ ánh mắt, cử chỉ, và cả đôi gò má cao - cái nét đặc trưng của cậu ấy. Ừ, thì jenny phương "cảm" cậu ấy mất rồi, chàng trai tháng 11.
...





Thời điểm này bắt đầu dồn dập với những tập đề cương dày đặc vì kì thi Học kì 2 đang đến rất gần. Tất cà đều gấp rút để chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi sắp tới. Jenny phương cũng chả có nhiều thời gian để nghĩ đến cậu ấy như trước đây. Cũng đúng. Năm nay là năm cuối cấp, nếu như không tập trung học tập thì nguy cơ rớt tốt nghiệp là rất cao.
- Này, học xong đống Địa này chưa? - Hảo hỏi jenny phương
- Ơ...chưa được chữ nào...
- Này nhá - Nó cốc jenny phương một cái - Giờ này mà chưa lo học nữa à. Bộ mày tính đến lúc đó rồi quay bài hả..Còn bao nhiêu ngày nữa đâu mà không chịu học. Muốn rớt tốt nghiệp lắm à??? - Nó làm nguyên một hơi dài.
- Tại..tại tao học không vô.
- Không vô gì mà không vô. Dạo này mày lười lắm nha. Cứ suốt ngày mơ mộng quài, lấy gì mà học vô.
- Ơ... - Jenny phương ấp úng.
Đến đoạn jenny phương đang cứng họng thì thằng Bá Lộc nó lại nhảy vô thêm dầu vào lửa:
- Ờ thì người ta có người để ý rồi đó.
- Nó để ý ai? Ai để ý nó?





Bá Lộc nó không nói ra, bụm miệng cười sằng sặc. Còn nhỏ Hảo thì bay vào hỏi tới tấp. Thế đó. Chuyện của jenny phương bao giờ cũng là đề tài bàn tán của hai đứa nó. Lúc này mà ở lại đây thế nào lát nữa cũng bị tụi nó đem ra "mổ xẻ". Thôi thì chuồn đi cho lẹ.
***
Jenny phương đứng ngắm nhìn những cánh hoa phượng đang hé nụ trên những tán cây. Gió mùa hè thổi qua, làm mát mái tóc của jenny phương. Jenny phương thích thế. Lúc nào buồn jenny phương đều ngồi một mình bên chiếc ghế đá, nhìn ngắm mọi vật xung quanh và suy nghĩ. Suy nghĩ về mọi thứ...
Mùa thi cũng trôi qua trong những cái thở dài nhẹ nhõm và nó cũng đã khép lại một năm học với nhiều kỉ niệm. Và ngày jenny phương không muốn đến cũng đã đến...
 ***
Ngày chia tay, lớp jenny phương thật khác thường. Chẳng còn thấy những cái trò nghịch ngợm hằng ngày đâu nữa. Thay vào đó là những cái ôm, những giọt nước mắt không ngừng tuôn. Thằng Thanh, thằng Khánh thường ngày chóp chép cái miệng là thế, nhưng hôm nay lại im bặt và khóc. Cô Lan chủ nhiệm cũng không thể cầm được nước mắt. Tất cả những dòng lưu bút cũng đã truyền tay nhau viết hết rồi. Chỉ còn lại những kí ức cô đọng...
Jenny phương lén nhìn cậu ấy. Một ánh mắt trĩu buồn đang nhìn xa xăm. Có không, jenny phương và cậu ấy sẽ không còn gặp được nhau nữa, khi mỗi đứa rong đuổi theo ước mơ của mình. Bỗng dưng nước mắt jenny phương lăn, ướt đẫm trang lưu bút.
Thôi thì xem như một kí ức đẹp. Trách sao jenny phương không đủ dũng cảm để nói nên lời yêu.


jenny phương Chỉ còn lại trong kí ức - phần 1

Tất cả những dòng lưu bút cũng đã truyền tay nhau viết hết rồi. Chỉ còn lại những kí ức cô đọng...
***
Jenny phương buồn hiu ngồi một mình trong lớp. Cái cảm giác ngồi một mình thế này, nếu là trước đây, thì thật sự jenny phương rất thích. Jenny phương luôn đến lớp sớm hơn ai hết, đơn giản là để kịp ăn sáng, để ôn bài, hoặc là để chiếm lấy khoảng thời gian yên bình ít ỏi. Nhưng nay, ngay lúc thời điểm này, và có lẽ là về sau nữa, jenny phương không thích cái cảm giác này chút nào. Jenny phương luôn muốn mỗi lần đến lớp, sẽ được trông thấy tất cả bạn bè của jenny phương, để nhìn tụi nó lâu hơn, nhiều hơn...
Ban đầu, khi mới nhận lớp và học chung với nhau, jenny phương chả mấy thiện cảm với tụi nó. Bởi lẽ jenny phương là một người sống khá nội tâm, học được và chả thích những gì gọi là ồn ào, náo nhiệt. Còn tụi nó là một lũ "quỷ sứ", lúc nào cũng bày trò, lúc nào cũng phá phách. Dù biết đó là những kỉ niệm của thời học sinh, và những trò ấy cũng chả ảnh hưởng gì đến jenny phương nhưng jenny phương vẫn "ghét" tụi nó. Phải dùng từ "ghét" thì mới có thể tả thực suy nghĩ jenny phương lúc ấy.





Ừ thì ghét thật. Nhưng dần dà thì tụi nó đã làm cho jenny phương thay đổi đi rất nhiều. Từ những buổi đi chơi với tụi nó cho đến hôm cắm trại tận Mũi Né...Jenny phương cảm thấy tụi nó không hề đáng ghét như jenny phương vẫn thường nghĩ. Jenny phương bắt đầu tiếp xúc với tụi nó nhiều hơn, và thấy thương tụi nó biết mấy. Bất chợt jenny phương nghĩ tới ngày chia tay ...
Đang ngồi nghĩ ngợi lung tung, bỗng dưng Hảo - nhỏ bạn thân của jenny phương đập bàn một cái rầm, làm jenny phương giật nảy mình.
- Ơ, con này!!! Mày làm gì thế hả? Suýt nữa là rớt tim ra luôn rồi!
- Hứ - Nó bĩu môi - Mày làm gì mà ngồi thơ thẫn như ngỗng * thế hả?
- Chứ tao biết làm gì bây giờ. Đang buồn thúi ruột đây này...
- Sao buồn? Kể nghe.
- Ờ thì...tao cũng không biết phải nói làm sao hết...Chỉ biết là cảm xúc khó tả thôi.
- Mà chuyện gì mới được chứ? - Nó bắt đầu sốt ruột.
- Sắp xa trường rồi, tao buồn...
Hảo nghe jenny phương nói xong bỗng dưng ánh mắt nó khác hẳn. Nhìn mắt nó jenny phương biết chắc là nó cũng buồn như jenny phương.
- Ừ. Buồn thật đấy. Cả mấy năm trời lận mà...Ai mà không buồn được cơ chứ.... - Nó lặng đi một chút - Ớ mà sao mày nhắc đến chuyện này chi vậy hả? Tao chưa muốn khóc đâu nha. Thôi đi ra hàng bà Tú ăn bánh tráng với tao. - Nó bỗng đổi giọng một cách nhanh chóng. Jenny phương biết là nó cố làm vậy để quên đi cái nỗi buồn kia.
Tiếng chuông vang lên một cách bất ngờ. Jenny phương và Hảo chưa kịp ăn xong cuốn bánh tránh đã vội vàng chạy vào cổng trường. Đây không phải là lần đầu tiên như thế, nhưng những ngày này, jenny phương lại thấy khác. Nó có thể sẽ là một kỉ niệm đẹp, lưu giữ mãi trong jenny phương, về ngôi trường sắp xa này.
 ***
Bước vào lớp, jenny phương buông một tiếng thở dài và nằm uể oải trên bàn. Bá Lộc, thằng bạn ngồi sát jenny phương, thấy thế liền hỏi:
- Mày sao thế hả?
- Có sao đâu - Jenny phương lạnh tanh trả lời.
- Không sao ấy mà thở dài thế hả. Phiền muộn chuyện gì?
Bỗng đâu nhỏ Hảo nó nhảy vào nói thay:
- Nó đang buồn!





-Chuyện gì thế? - Bá Lộc quay sang hỏi.
-Thì mày biết đấy. Chỉ còn có tháng rưỡi nữa thôi...
Như hiểu ra điều Hảo muốn nói, Bá Lộc thôi không hỏi nữa. Cũng như Hảo khi nãy, Bá Lộc lặng người đi.
Nắng khẽ tắt trên tán phượng đang nở hoa. Và một cơn đang nặng trĩu đổ òa vào đất. Bỗng mắt jenny phương bắt đầu nhòe đi...
Tối đó,như một thói quen, jenny phương ngồi lướt Facebook. Đọc những dòng comment và những status của đám bạn mà jenny phương vui không tả nổi. "Ơ, cái lũ này, hâm hết biết" - Jenny phương nghĩ thầm. Và rồi jenny phương lục lại những dòng trạng thái của jenny phương, đã từ lâu lắm.
"Hôm nay vui thật nhỉ. Lớp mình thiệt là bá đạo. Rủ nhau trốn học ra biển chơi. Đi giữa đường bị cô chủ nhiệm bắt gặp. Há há."
 "Cuối cùng thì cũng đã kết thúc một bữa dã ngoại với lớp rồi. Vui nổ trời. Tự nhiên muốn đi nữa quá. Cái đám iu quái này thiệt là nhoi nhoi quá đi...Trò nào cũng chơi nhiệt tình hết..Yêu tụi nó quá đi"
 "Tiệc chia tay các cô thực tập cũng xong rồi. Chia tay mấy cô cũng buồn quá đi. Lớp mình đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, nhiều niềm vui và cũng rất là nhiều cảm xúc. Thiếu điều chưa đứa nào khóc đấy thôi."
Đọc những dòng trạng thái ấy mà jenny phương rưng rưng cả mắt. Jenny phương nhớ lại những hôm trốn học, những lần đi chơi, những buổi cắm trại...Tất cả như gói ghém trong một năm học, với rất nhiều cảm xúc đan xen. Nhưng. Vẫn còn một điều nữa làm jenny phương không ngừng suy nghĩ về nó.


Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Jenny Phương xảm xàm ghê



Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: các con mới ra đời, cần nhiều khoản chi tiêu, nào có đầy đặn gì.
***
Thuở nhỏ, gia đình jenny phương rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! - Lần nói dối đầu tiên của Mẹ.

Jenny Phương xàm xàm

Khi jenny phương lớn dần lên, người mẹ tảo tần tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô mò thêm ít cua, ốc về cho con. Món canh cua đồng thật ngon. Khi các con xì xụp ăn, mẹ ngồi một bên rệu rã với chút rau khoai luộc. Khi jenny phương đưa bát để xin thêm ít cơm, mẹ húp nốt những mạnh cặn canh cuối cùng. Jenny phương xót xa, liền lấy chén canh đổ vào bát mẹ. Mẹ không ăn, lại chan trả về bát jenny phương. Mẹ bảo: mẹ không thích ăn cua, chỉ vì không muốn cơm mới bị lẫn với chỗ canh thừa - Lần thứ hai Mẹ nói dối!
Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho jenny phương và anh chị, vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối. Một buổi tối đông, nửa đêm jenny phương tỉnh giấc, thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu nhợt nhạt. Jenny phương nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ chỉ cười: Con cứ ngủ đi, mẹ bị mất ngủ nên không buồn ngủ - Mẹ lần thứ ba nói dối !
Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, cả đêm trước hì hụi nấu trõ xôi Đỗ, để sáng dậy con ăn như chúng bạn vẫn kháo nhau. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc, mẹ mong ngóng từng khắc phía ngoài phòng thi. Tiếng chuông hết giờ đổ vang. Mẹ dang rộng cánh tay ôm đứa con trai bé nhỏ, trong tay mẹ là bình trà pha sẵn mẹ đã ướp hoa từ độ tuần trước. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, jenny phương liền đưa bình trà nhỏ bằng thủy tinh nhỏ trong suốt, một trong những thứ tài sản quý giá nhất trong nhà, mời mẹ uống. Mẹ bảo: Mẹ đợi con, vừa được bác đứng cạnh mời uống rồi, con uống đi, mẹ không khát - Lần thứ tư Mẹ nói dối !
Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, mẹ vừa làm mẹ vừa làm cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá, tần tảo ngày này qua tháng khác. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình jenny phương tội nghiệp. Con người gắn bó trước lâu rồi cũng sinh cái tình, huống chi mẹ cảm động trước tình cảm chân thành, chất phác của chú Lý lắm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, để có người san sẻ. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn vậy, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ thì mẹ bảo: các con còn bé, nhỡ phải chịu điều tiếng gì, mà tôi cũng coi chu Lý như là anh em trong nhà cả thôi - Mẹ nói dối lần thứ năm !
Sau khi anh chị jenny phương tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ, nhưng một thân một mình, cũng có tuổi, mẹ mắt đã kém, chân tay cũng còn dẻo dai như trước, việc cũng dần ít đi. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: các con mới ra đời, cần nhiều khoản chi tiêu, nào có đầy đặn gì. Mà mẹ bây giờ tháng đi chợ cũng có thiếu gì tiền cả. Cứ cầm lấy - Lần thứ sáu mẹ nói dối !
Jenny phương ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp jenny phương ở lại làm việc tại một công ty chuyên về nghiên cứu. Khi đã có chút điều kiện. Jenny phương muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng. Nhưng không hiểu mẹ nghe đâu, rằng công việc của con trai cần sự tập trung cao, chẳng có nhiều thời gian, mà thủ tục mọi thứ sang Mỹ rất tốn kém, phức tạp. Mẹ nghe vậy, nhất quyết từ chối: tao sống ở đây nó quen rồi, tao không đi đâu cả. Dù đêm đêm mẹ ở một mình, mắt mẹ mờ đi vì thương nhớ đứa con trai bé nhỏ của mình đã xa cách bao lâu -
Mẹ lại một lần nữa nói dối !
Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ đã già và yếu lắmi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ mở mắt, cố gượng thều thào bảo jenny phương: Con đừng lo, mẹ chẳng đau chút nào đâu con...
Và đây là lần nói dối cuối cùng của mẹ.