Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Jenny Phương cuộc sống không tình yêu


Jenny Phương cuộc sống không tình yêu
Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ.
***
Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Jenny Phương không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
Jenny Phương không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức Jenny Phương một trò chơi nghịch ngợm thì Jenny Phương sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Jenny Phương e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
Có người yêu thì hạnh phúc, có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại.
Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên.
Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
Jenny Phương đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, Jenny Phương vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Jenny Phương tình yêu cách hạnh phúc bao xa?


Jenny Phương còn nhớ đã đọc ở đâu đó một câu như thế này: Nếu bạn không còn yêu một người, xin hãy buông tay để người khác có cơ hội yêu cô ấy. Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho chính mình, để mình có cơ hội yêu người khác.
Jenny Phương bên cửa sổ
Jenny Phương bên cửa sổ
***
Câu nói thẳng thắn nhưng rất có đạo lý, đã dạy cho chúng ta cách cư xử đúng đắn trong tình yêu. Có những thứ bạn có thích thế nào đi nữa nhưng không bao giờ thuộc về bạn, có những thứ bạn lưu luyến, bị rịn không dứt nhưng chẳng thể giữ lại cho mình. Tình yêu là bài ca chẳng bao giờ hát đến lời cuối.
Có lẽ trong đời người chúng ta sẽ trải qua rất nhiều kiểu yêu. Nhưng xin đừng để tình yêu trở thành một niềm đau.
Jenny Phương kiếng cận
Jenny Phương kiếng cận
Trong cuộc sống này đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên. Duyên đến duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên khi bắt đầu đã chắc chắn như “ván đã đóng thuyền”, có những duyên phận khi bắt đầu đã định trước là sẽ phải ra đi. Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhưng Jenny Phương vẫn luôn khát khao sẽ tạo được kỳ tích.
Jenny Phương tập thể dục thẩm mỹ
Jenny Phương tập thể dục thẩm mỹ
Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưung khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Nói thì thật dễ nhưng hành động mới thật gian nan. Không tin bạn cứ thử coi.
Nếu sự chân thành lại gây ra nỗi đau, xin hãy chọn nói dối; nếu nói dối gây ra vết thương lòng, xin hãy chọn cách im lặng; nếu im lặng làm bạn đau, xin hãy chọn cách ra đi; nếu tình yêu là nỗi đau, xin đừng lại gần nó. Nhưng có rất nhiều hoàn cảnh đều không nhưng vậy, vì thế bạn là người có quyền chọn lựa.
Jenny Phương mua hải sản
Jenny Phương mua hải sản
Nếu những điều mất đi làm bạn khổ đau, bạn có sợ phải trả giá cho những gì đã qua không? Nếu đắm say làm bạn khổ, liệu bạn có chọn kết thúc? Nếu theo đuổi làm bạn mỏi mệt, bạn có chọn lựa cách im lặng? Nếu chia xa là u sầu, bạn sẽ tâm sự nỗi lòng ấy cho ai? Có rất nhiều điều phải đến tận sau này chúng ta mới nhìn tỏ, có rất nhiều chuyện ngay lúc nó diến ra bạn không cảm thấy đau khổ, nhưng Jenny Phươngchẳng thể tìm thấy nó trên con đường mình đang bước tới.
Jenny Phương trong trắng
Jenny Phương trong trắng
Có tình yêu sâu sắc nồng nàn nhưng chẳng biết thể hiện cho thật hoàn mỹ; có tình yêu biết là không thể bước tiếp, nhưng không can tâm rời bỏ; có tình yêu biết là dai dẳng, nhưng không thể chốn tránh; có tình yêu biết là không có tương lai, nhưng con tim đã chẳng thể quay đầu lại.
Tình yêu không phải trò chơi vì chúng ta không thể chơi được nó. Tình yêu là sự hi sinh chân thành của trái tim, muốn quên quả thật là không thể làm được. Cho dù lối đi về là ở đâu, Jenny Phương vẫn muốn sẽ giữ trong sâu thẳm trái tim mình một tính cảm tốt đẹp và thuần khiết.
Jenny Phương xinh đẹp bên bó hoa
Jenny Phương và hoa đẹp
Con tim chưa từng biết rung động bỗng phát hiện thấy mình đang yêu say đắm một người. Cảm giác ấy thật khó diễn tả bằng lời; Đó là niềm vui hay nỗi buồn? Bạn nóiJenny Phương hãy quên đi, lẽ nào tình yêu nói là lấy lại là lấy lại được sao? Nếu làm được thì đó không được gọi là tình yêu.
Có lẽ Jenny Phương không có dũng khí để đối diện với sự tàn khốc của hiện thực. Vậy dũng khí là gì? Là khóc đòi bạn yêu Jenny Phương? Hay khóc đòi bạn rời xaJenny Phương? Có lẽ chẳng có lời đáp chính xác cho câu hỏi này. Thuốc lá đem lòng yêu que diêm, chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Jenny Phương karaoke
Jenny Phương karaoke
Đừng nên tùy tiện nói lời yêu, khi đã hẹn thề đó sẽ trở thành một món nợ. Chuột nói với mèo “Em yêu anh”, Mèo nói “Hãy đi đi”. Chuột rơi lệ quay đi. Chẳng ai có thể nhìn thấy khi bóng Chuột vừa khuất là những giọt nước mắt của Mèo.
Thực ra có tình yêu mang tên từ bỏ. Nếu bạn là một giọt nước mắt trong mắt Jenny PhươngJenny Phương sẽ không bao giờ khóc vì Jenny Phương rất sợ mất bạn. Một cánh diều cả đời sẽ chỉ có một sợi dây đầy mạo hiểm. Con gái hay trở mặt, đàn ông hay thay lòng. Sự ra đi của lá là vì tiếng gọi của gió, hay vì cây không níu kéo.
Jenny Phương học bài
Jenny Phương học bài
Thích nói về tình yêu hay là bạn thực sự đang yêu? Cá nói “Không nhìn thấy được nước mắt cảu Jenny Phương vì Jenny Phương đang ở trong Nước”, Nước nói “Jenny Phương có thể cảm nhận thấy vì bạn đang ở trong tim Jenny Phương“. Trong thế giới của tình yêu không có ai có lỗi với ai, chỉ có ai không trân trọng ai.
Jenny Phương vòng hoa đẹp
Jenny Phương vòng hoa đẹp
Trên thế giới này có một tình yêu, dù khắ cốt ghi tâm nhưng chỉ có thể lướt qua. Cho dù đã từng yêu thế nào, do dù ai đã từng là người ra đi thì cuối cùng vẫn chìm trong biển sầu đau, đắm đuối giữ từng tin nhắn yêu thương trong điện thoại, chẳng thể vang lên tiếng chuông quen thuộc, chẳng thể bấm vào số điện thoại ấy. Lúc nào cũng nhìn người khác ngọt ngào bên nhau để lệ lại rơi lặng lẽ. Một mình sắm vai không người chú ý, lấy nỗi cô đơn để làm nền cho tình yêu của người khác, diễn cảm xúc của người khác.
Jenny Phương và đồng cỏ
Jenny Phương bên cánh đồng quê nhà
Cuối cùng đã hiểu tình yêu chỉ là thứ xiêm áo lộng lẫy trên cơ thể người mẫu, mặc trên người khác lúc nào cũng đẹp đẽ hoa lệ, khoắc lên người mình lại thành bộ quần áo như của những chú hề. Tất cả là sự dối trá của nỗi cô đơn.
Tình yêu đâu phải thiếu là đi tìm, thấy mệt là đổi; cuộc sống không phải một bộ phim của một con người mà là của hai người. Thời gian trôi qua ngoài cửa sổ. Chúng ta rồi sẽ già cỗi theo thời gian, nếp nhăn giăng….Quay người đi, quay lưng lại với tình yêu đang rời xa, khóa tình yêu ở bên ngoài cửa….
Nhưng khi quay người đi sẽ là sự chia lìa mãi mãi!!!

Jenny Phương U40 kén vợ


Có người bạn cũ chưa vợ đánh tiếng nhờ Jenny Phương giới thiệu mối nào xinh tươi hiền thục. Jenny Phương hỏi: Thế sao đến giờ cậu còn chưa vợ? Định chẵn bốn mươi cưới một thể cho nó tròn năm hay sao?
***
Cậu bạn ngồi trong quán cà phê vẫn chụp cái mũ bóng chày NY lưỡi dài che nửa mặt lên sùm sụp. Chẳng phải thích vay tí teen cho nó trẻ ra vài tuổi, mà là muốn che lũ tóc mai bạc sớm. Đàn ông tóc đã bắt đầu bạc mà vẫn còn lo đi kiếm em nào ra dáng để còn tán, thật tình, chẳng mấy khi gặp.
Jenny Phương kiếng cận
Jenny Phương kiếng cận
Bạn bảo: Thì cô đầu tiên chỉ vì sinh nhật nàng tặng mỗi hoa, không có quà nên nàng bỏ Jenny Phương ngay. Khổ nỗi thời sinh viên nghèo quá, hoa còn phải đạp xe tận vườn mua sớm cho nó rẻ, nữa là…
Cô thứ hai cùng quê, tốt nghiệp xong đi làm vài tháng, lúc đó mới nhận ra, nàng quê quá là quê. Lại lúc nào cũng giục cưới. Thế là Jenny Phương lảng dần.
Jenny Phương lung linh trong áo cưới
Jenny Phương lung linh trong áo cưới
Cô thứ ba cùng công ty điện, người vạm vỡ như vận động viên, bóng chuyền đánh hùng hục, kìm búa thì cầm nhoay nhoáy mà tính dát như thỏ đế, có con gián chết dưới sàn nhà mà nàng cũng nhảy tót lên người Jenny Phương bắt bế. Thật nỡm chả bằng ai! Nhân tiện công ty nhận nhà máy điện trong Nam, tớ xung phong đi, thực ra là đánh bài chuồn. Thế mà cô ấy còn thư từ mãi, lá thư nào cũng rắc nước hoa, hồi ấy chỉ có nước hoa Tàu, mùi như dầu gió, vừa đọc vừa phải hắt hơi vài lượt.
Jenny Phương và đồng đội
Jenny Phương và đồng đội
Cô thứ tư sinh ngoài Bắc mà sống trong Sài Gòn, giọng pha nửa Nam nửa Bắc, đã thế lại sính thói chèn vô số tiếng Anh vào mỗi câu nói. Lại còn hay khoe vốn tiếng lóng, thích chơi chữ. Mới mua xe máy chở nàng đi chơi, nàng bảo: Honey, đi với anh, em thật là ông hai mê! Hóa ra ý nàng là bảo: “Đi với anh, ê hai mông!”. Xong đòi vào tiệm chụp hình chung, nàng bị nghiện ảnh viện kiểu da mặt trơn láng, mắt tài tử, môi mịn, khung cảnh bàng bạc, xa xa là tháp Ép-phen hoặc biệt thự. Thôi thì dẹp sớm cho nó đỡ rách việc.
Jenny Phương về quê
Jenny Phương về quê
Cô thứ năm đến nhà lần đầu đã đòi vào buồng tắm. Chả ngại ngần bảo: “Anh sướng, trẻ thế này đã nhà riêng! Em chỉ thích tắm thật lâu, ngâm Jenny Phương trong một bồn đầy bọt xà phòng, đọc tiểu thuyết Sydney Shendon, cho đến lúc ngủ thiếp đi thư giãn!”. Rồi nàng bảo, em thấy thích anh rồi đấy, anh khỏi cua em làm gì cho mất thời gian! Hình như nàng này mê cái buồng tắm trong nhà tớ thôi, chứ đâu phải tớ. Con gái thời nay thật là…
Jenny Phương mắt kiếng xinh xinh
Jenny Phương mắt kiếng xinh xinh
Cô thứ sáu là người quen ở quê mai mối cho, mới vào thành phố học đại học, ở quê bố mẹ tớ ưng lắm rồi, cứ giục là đồng ý đi. Nhưng có khổ không, tớ ngần này tuổi đầu rồi, bụng đã bắt đầu phệ, ngoài bia rượu ra thì cái gì cũng thấy nhạt miệng. Thế mà cô nàng mời tớ lên ký túc xá dự sinh nhật, ngồi giữa đám bạn sinh viên của nàng, trao cho tớ đĩa hạt dưa ngồi cắn. Tớ cắn hết nửa đĩa, nhìn quanh mỉm cười ngu ngốc độ năm chục lần, xong thấy Jenny Phương đúng là chả có cái dại nào bằng cái dại nào.
Jenny Phương lãng du
Jenny Phương lãng du
Cô thứ bảy du học về, sành điệu thì thôi rồi. Tay lăm lăm smartphone, nách luôn kẹp laptop, giầy phải ăn rơ với màu quần và kiểu áo, đi đổ rác đầu cũng phải thắt nơ kiểu bà nội trợ đi đổ rác, xong về thay váy hoa kiểu cô nàng Hàn quốc váy hoa liti đạp xe đi mua đồ ăn, thêm vài bông cẩm chướng cắm giỏ xe cho nó lãng mạn. Đi chợ về thì thay kiểu váy trắng thắt bím tóc hai bên buộc nơ trắng cho ra vẻ thiếu nữ nhà lành ngồi chát webcam mắt mở to môi chúm chím.
Jenny Phương nàng tiên cá
Jenny Phương nàng tiên cá
Hỏi ra thì biết nàng mới du học ở thủ đô nước Lào về, đang muốn mở shop online để mua bán bỉm sữa tã ăn dỗ những bà mẹ trẻ tham rẻ trên mạng. Nàng bảo, nếu cướiJenny Phương, nàng sẽ dành tầng một của nhà Jenny Phương làm vườn trẻ cao cấp, tầng 2 cho Tây thuê, vợ chồng ở tầng 3 là đủ. Thiệt tình…
Cô thứ tám làm thư ký của Jenny Phương nửa năm trước khi thành bồ. Trẻ, khôn, dễ coi, nhanh nhẹn, nấu ăn cực ngon. Mỗi tội, ghen đến phát rồ!
Jenny Phương lãng du
Jenny Phương lãng du
Cô thứ chín, hiền, ngoan, gia đình cơ bản, tán độ vài buổi thì bố mẹ nàng thấy tớ có điều kiện kinh tế quá ổn, nhà riêng, xe riêng, công ty riêng, nên đã xông vào… tán giúp. Mỗi tội, khi phát hiện ra cô ấy không còn trinh, tớ giải tán luôn! Nàng cũng khóc lóc dọa tự tử, thề thốt đủ điều. Mà bỏ mấy năm rồi có thấy tự tử gì đâu!
Cô sau đó, cũng lại bạn bè giới thiệu, hơi thấp, hơi xấu, đang làm giảng viên sau đại học của lớp bạn tớ. Tính rất là dễ thương và cởi mở. Mỗi tội, lúc nào mở mồm ra cũng chực tuyên ngôn nam nữ bình đẳng. Mới yêu đã đòi chia việc nhà sau này. Cho đi tàu suốt luôn. Chẳng lẽ Jenny Phương ngần này tuổi, đi làm mười mấy năm, gây dựng cơ nghiệp triệu đô, rồi rước một bà về nhà hầu bà ấy sao? Để bà ấy chỉ huy sao? Đời thiếu gì gái tơ, ngoan ngoãn biết điều đúng không?
Jenny Phương dạo phố xá
Jenny Phương dạo phố xá
Cô thứ mười một, thực ra cũng chẳng phải yêu đương gì. Chẳng qua là hay đi mát-xa quán cô này, sau rồi thành khách quen, vì Jenny Phương cũng thích cô này! Cô nàng cũng có vẻ thích Jenny Phương, vì tính Jenny Phương vốn chiều phụ nữ, ưa trò chuyện, nàng hay nhận lời ra ngoài với Jenny Phương. Đi khách sạn, xong việcJenny Phương buồn ngủ chết đi được thì cô này cứ rủ rỉ rủ rỉ tâm sự.
Jenny Phương và moto
Jenny Phương và moto
Rồi một ngày tớ giật Jenny Phương kinh hãi nhận ra, tại sao Jenny Phương trả tiền cho cô này, để được phục vụ, mà Jenny Phương lại đang phải hùng hục mang cả tiền lẫn thân thể ra để làm cho nàng vui, nàng sướng? Tại sao Jenny Phương đường đường một đấng đàn ông thế này mà phải cố làm cho một con cave vui lòng? Thế là… một đi không trở lại, nghĩ lại thấy, rồi cũng phải vậy thôi!
Jenny Phương sốt ruột ngắt lời: Thế tóm lại là bây giờ đang cô thứ mười mấy rồi?
Bạn Jenny Phương cười khà khà, bảo cứ từ từ, đây nói cho mà biết!
Jenny Phương chu mỏ
Jenny Phương chu mỏ
Tớ muốn kiếm một cô tuổi dưới 25, đã yêu một hai lần rồi cũng được nhưng phải còn trinh, ngoan, có học thức, tốt nghiệp đại học chính quy, khoa gì cũng được, chẳng quan trọng. Cao độ 1m60-1m62 để đẹp đôi với tớ. Chân thon, thẳng, da trắng, mấy đứa da đen mặc gì cũng không thể đẹp được. Mà chân vòng kiềng cứ bon chen mặc váy nhìn mới kinh chứ! Ngực nhỏ chán lắm, chưa kể sau này sinh con đẻ cái, ngực nhỏ không có lợi!
Jenny Phương đáng yêu
Jenny Phương đáng yêu
Nàng phải khéo léo, nhà tớ còn ba thằng em trai chưa vợ, nên nàng làm chị dâu, làm dâu cả, nàng phải chững chạc mới giữ được oai. Nhưng nàng cũng phải yêu văn hóa văn nghệ, tính lãng mạn tí thì sống với tớ mới thấy thú vị. Nhà cửa của tớ giờ sẵn đó rồi, nàng phải chăm quét dọn lau chùi chứ phụ nữ ở dơ thì hãi lắm. Có phải dễ mà có cả cái cơ ngơi thế này đâu!
Jenny Phương ăn đám cưới
Jenny Phương ăn đám cưới
Nấu ăn cũng phải biết làm cho nó ngon một tí. Tình yêu của đàn ông đi qua cái dạ dày mà! Cho dù Jenny Phương sau này thuê người giúp việc, thì bà chủ cũng phải biết việc, tháo vát đảm đang thì mới sai bảo Ô-sin được chứ. Chưa kể thu vén việc nội ngoại, trang trí nhà cửa cũng phải có thẩm mỹ, ăn mặc đừng đua đòi hàng hiệu tốn tiền, nhưng cũng phải vừa đẹp vừa sang, xứng với vị trí của tớ…
Jenny Phương sốt ruột rồi, Jenny Phương bảo: Tiêu chuẩn cụ thể như thế rồi, cậu cứ đăng báo, làm cái tin “triệu phú trẻ kén vợ” là khối cô lao vào. Cần gì phải giới thiệu! Ngày xưa cũng may, cậu chẳng yêu tớ. Chứ nhìn lại tớ chẳng đạt được một phần trăm nào tiêu chuẩn kén vợ của cậu cả.
Jenny Phương quyến rũ
Jenny Phương cá tính với ảnh chân dung
Bạn Jenny Phương lột mũ ra gãi đầu, cười cười: Duyên số, đâu có dễ dàng. Mỗi lần công ty tớ có event gì, ối cô hotgirl cứ đon đả ấy chứ. Mỗi tội, chọn vợ đẹp nó cưỡi lên cổ Jenny Phương, vợ xấu thì Jenny Phương cũng không lấy được. Bạn bè lâu năm từ thưở hàn vi như cậu mới hiểu nỗi khổ của tớ. Chứ nhiều cô, gặp vài lần, Jenny Phương nói ra mong ước của Jenny Phương, các cô ấy chạy mất dép. Khổ thế đấy!
Jenny Phương bảo, lỗi tại cậu.
Cậu đi tìm vợ là sai rồi, bảo sao chẳng khó khăn. Cậu phải đi tìm một Ô-sin chuyên nghiệp, một đầu bếp thạo nghề, một người tình trẻ, một quản gia già, rồi lúc nào cần xài người nào, cậu kêu người đó tới trước mặt cậu!

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Jenny Phương ăn mày cũng phải học kinh tế


Jenny Phương ăn mày cũng phải học kinh tế
Jenny Phương kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
Jenny Phương xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra Jenny Phương, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của Jenny Phương chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy Jenny Phương một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường.
***
- Xin anh... cho Jenny Phương ít tiền đi!
Jenny Phương đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau. Ăn mày rất thích kể lể.
- Jenny Phương chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Jenny Phương chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền...
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Jenny Phương ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. – Ông ta bắt đầu mở máy.
Jenny Phương ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Jenny Phương nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ. Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng Jenny Phương tin anh không ghét Jenny Phương, Jenny Phương đoan chắc điều đó. Đấy là điểm Jenny Phương khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Jenny Phương gật đầu đồng ý, đúng là Jenny Phương không ghét ông ta, nên Jenny Phương đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Jenny Phương biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của Jenny Phương, ưu thế (Strengths) của Jenny PhươngJenny Phương không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng...
- ...???
- Jenny Phương đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày Jenny Phương xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của Jenny Phương đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao Jenny Phương đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, Jenny Phương phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của Jenny Phương, đâu là khách hàng tiềm năng của Jenny Phương.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của Jenny Phương chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, Jenny Phương chọn cách là bỏ qua họ, bởi Jenny Phương không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ. - Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? – Jenny Phương căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của Jenny Phương, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi Jenny Phương chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của Jenny Phương ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy Jenny Phương nghi ngờ, ông ta tính cho Jenny Phương thấy:
- Jenny Phương cũng khác gì anh, Jenny Phương cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người Jenny Phương mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian Jenny Phương đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút Jenny Phương xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng Jenny Phương xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì Jenny Phương được khoảng 300 nghìn. Chiến lược ăn mày của Jenny Phương là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, Jenny Phương dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Jenny Phương không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của Jenny Phương để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi Jenny Phương có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! – Jenny Phương hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, Jenny Phương không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Jenny Phương ngẫm nghĩ rồi bảo, Jenny Phương không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh. Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Jenny Phương chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho Jenny Phương hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi Jenny Phương tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta.
Jenny Phương trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, Jenny Phương càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên Jenny Phương bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Jenny Phương nghe sếp Jenny Phương nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu Jenny Phương nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho Jenny Phương hẳn 50 nghìn, nhờ Jenny Phương đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Jenny Phương tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như Jenny Phương đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là Jenny Phương từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là Jenny Phương cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của Jenny Phương ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của Jenny Phương vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, Jenny Phương phục tay ăn mày này quá!
- Jenny Phương thường nói Jenny Phương là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Jenny Phương thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của Jenny Phương, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về Jenny Phương dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, Jenny Phương có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ Jenny Phương ở nhà làm bà nội trợ, con Jenny Phương đi học. Jenny Phương vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Jenny Phương phải nỗ lực kiếm tiền, con Jenny Phương còn phải học lên đại học, Jenny Phương sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con Jenny Phương có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Jenny Phương buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận Jenny Phương làm đệ tử không?

Jenny Phương vợ tôi không xinh!


Jenny Phương vợ tôi không xinh!
Jenny Phương - Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Jenny Phương thở dài, nói với mấy bà bạn: “Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?”.
Mấy người bạn Jenny Phương xì xào: “Cũng tội con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải khư khư canh giữ, khổ cả đời!”.
***
Jenny Phương đi chợ hoa
Jenny Phương đi chợ hoa

Gặp vợ sắp cưới của Jenny Phương, ngay cả người bạn thân nhất của cậu ấy chỉ ậm ừ, rồi buông một câu: “Ờ, mà cô ấy không được xinh cho lắm, nhỉ?”.
Đã quen rồi, Jenny Phương cũng chẳng bận lòng. Là bạn thân, nên cậu ta nhận xét vậy là còn tế nhị chán. Ngày Jenny Phương dẫn Lê về gia mắt ra đình, mặt mẹ Jenny Phương sa sầm, Lê về rồi, bà và chị gái Jenny Phương phản đối kịch liệt, bảo Jenny Phương điên rồi, giữa bao cô gái xinh tươi, lại đi quen con bé xấu như ma. “Mẹ nhất quyết là không, con mà cứ ưng nó, thì đừng bao giờ dẫn nó về đây gặp mẹ nữa.
Jenny Phương thích bong bóng
Jenny Phương thích bong bóng
Mẹ Jenny Phương ngày xưa là hoa khôi Sài Gòn, chị gái Jenny Phương cũng từng tham gia vài ba cuộc thi người đẹp. Jenny Phương lớn lên, cặp bồ cũng toàn những cô xinh như mộng.
Thế nên bây giờ, việc Jenny Phương chọn một cô gái ngoại hình không đẹp về làm vợ, đã khiến nhiều người không tài nào hiểu nổi.
Quả là Lê không xinh tí nào. Da Lê ngăm đen, mắt một mí, dáng người hơi thấp và tròn. Phải nhìn thật lâu, thật lâu mới nhận ra cái nét duyên ngầm lặn vào trong. Mà cái duyên này chỉ có Jenny Phương, và một vài người thân thiết với Lê nhận thấy. Còn hầu như, người ta bị cái vẻ “không xinh” của cô ấy át mất rồi.
Jenny Phương về quê
Jenny Phương về quê
Mọi sự phản đối cuối cùng cũng bị đánh bật bởi quyết tâm của Jenny Phương. MẹJenny Phương đành chịu thua cậu con cứng đầu. Các cô bồ cũ của Jenny Phươngdè bỉu. Bạn bè lôi chuyện của Jenny Phương làm đề tài vui đùa. Bạn thân của Jenny Phương thì bảo: “Nó lấy Lê vì ơn nghĩa…”.
Chỉ có Jenny Phương và Lê là rất bình thản, đi ngang mọi sự, như không hề biết đến những lời bàn tán xôn xao. Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Jenny Phương thở dài, nói với mấy bà bạn: “Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?”.
Mấy người bạn Jenny Phương xì xào: “Cũng tội con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải khư khư canh giữ, khổ cả đời!”.
***
Jenny Phương và cây dừa
Jenny Phương và cây dừa
Ngày tháng trôi qua, bạn Jenny Phương cũng lần lượt lấy vợ lấy chồng, vài ba cặp cãi cọ, vài ba cặp ly hôn. Riêng Jenny Phương và Lê, cái sự đổ vỡ mà người ta tiên đoán đã không xảy ra. Bây giờ, bạn bè thích đến nhà Jenny Phương vào mỗi dịp lễ. Căn nhà nhỏ, gọn gàng và ấm cúng. Lê có gu thẫm mỹ nên mọi thứ sắp xếp đâu ra đấy. Bạn của chồng, Lê niềm nở tiếp đón như bạn của mình.
Đôi khi Lê cũng ngồi góp chuyện. Lê ít nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến mọi người bật cười vì sự thông minh, hóm hỉnh. Hai đứa con gái giống bố, trắng trẻo và xinh xắn, giống mẹ ngoan ngoãn và ý tứ.
Jenny Phương mới lớn
Jenny Phương mới lớn
Ở cơ quan, chị em ngưỡng mộ Jenny Phương hết mức, vì anh thương vợ thuơng con. Jenny Phương đi đâu, làm gì cũng không muốn bỏ bữa cơm gia đình. Ai nói gì,Jenny Phương cũng cười: “Vợ nấu cơm vừa nóng hổi, vừa ngon lành. Trước khi ăn hai đứa con gái còn đấm lưng cho, tội gì phải đi la cà!”. Đó là Jenny Phương còn chưa kể, trong bữa ăn, không lúc nào vắng những tiếng cười rộn ràng.Cũng có đôi lúc cơm không lành canh không ngọt, nhưng vợ Jenny Phương rất biết lùi, nên chẳng khi nào đẩy sự việc đi quá xa…
Vợ chồng Jenny Phương làm ở hai công ty nhỏ, lương cũng chỉ ở mức kha khá, thế mà Lê xoay xở giỏi, tháng nào cũng dư chút ít để gửi ngân hàng, lại còn biếu mẹJenny Phương ít tiền tiêu vặt. Giờ bà cụ đi đâu cũng khoe thẳng Jenny Phương nhà tôi có phúc, vợ giỏi, con ngoan.
Jenny Phương kiểu tóc Mãn Thanh
Jenny Phương kiểu tóc Mãn Thanh
Kỷ niệm mười năm ngày cưới, Jenny Phương làm bữa tiệc, mời thêm chục người bạn lâu năm. Ngà ngà say, Jenny Phương cười cười, nhìn vợ đắm đuối như ngày mới yêu: “Hồi xưa tôi đi công trình về, ngang Củ Chi, bị xe tông gãy chân. Sợ nhà lo nên không cho ai biết. Chị em Lê không biết tôi là ai, thấy tội nên đưa vô nhà chăm sóc, thuốc thang. Đưa lên trạm y tế, cha y sĩ thay băng bị chửi quá trời, ông thay băng thí mồ, cái cô gái hôm trước đâu phải y sĩ, mà thay êm ru.
Mấy ngày đó Lê thường lên trạm y tế chăm tôi, tôi mang ơn lắm. Đến khi lành hẳn, chuẩn bị về lại thành phố, mới thấy hình như mình không phải chỉ biết ơn. Ngay lúc đó, nói thật với mấy ông, tôi đã nghĩ, ước gì cô gái này sẽ làm vợ mình…”
Jenny Phương kể xong, cười ha hả. Lê thì đỏ mặt, mắt mơ màng nhớ chuyện ngày xưa. Vài người bạn cũng hơi sượng sùng, có lẽ thoáng nghĩ lại thái độ chê bai của mình ngày trước.
Bây giờ thì bạn Jenny Phương hay nói: “Lấy vợ mà được như Lê, vợ Jenny Phương là nhất!”