Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

jenny phương Chỉ còn lại trong kí ức - phần 2

"Gửi đến cậu,Thần Nông tớ thích"
Jenny phương bâng quơ viết một dòng trạng thái, muốn gửi đến cậu ấy, nhưng lại thôi...Jenny phương sợ cậu ấy rồi sẽ từ chối tình cảm của jenny phương. Jenny phương quyết định bật chế độ riêng tư.
Thoạt đầu jenny phương ghét cậu ấy lắm. Cái "thằng" con trai tóc tai bù xù, nhoi nhoi như một đứa hâm, nói chuyện không đâu và cả những lần đánh jenny phương đau nữa. Ghét lắmmmm
Nhưng rồi, "ghét của nào trời cho của đó". Chẳng hiểu sao jenny phương lại cảm thấy nhớ cậu ấy lắm. Nhớ ánh mắt, cử chỉ, và cả đôi gò má cao - cái nét đặc trưng của cậu ấy. Ừ, thì jenny phương "cảm" cậu ấy mất rồi, chàng trai tháng 11.
...





Thời điểm này bắt đầu dồn dập với những tập đề cương dày đặc vì kì thi Học kì 2 đang đến rất gần. Tất cà đều gấp rút để chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi sắp tới. Jenny phương cũng chả có nhiều thời gian để nghĩ đến cậu ấy như trước đây. Cũng đúng. Năm nay là năm cuối cấp, nếu như không tập trung học tập thì nguy cơ rớt tốt nghiệp là rất cao.
- Này, học xong đống Địa này chưa? - Hảo hỏi jenny phương
- Ơ...chưa được chữ nào...
- Này nhá - Nó cốc jenny phương một cái - Giờ này mà chưa lo học nữa à. Bộ mày tính đến lúc đó rồi quay bài hả..Còn bao nhiêu ngày nữa đâu mà không chịu học. Muốn rớt tốt nghiệp lắm à??? - Nó làm nguyên một hơi dài.
- Tại..tại tao học không vô.
- Không vô gì mà không vô. Dạo này mày lười lắm nha. Cứ suốt ngày mơ mộng quài, lấy gì mà học vô.
- Ơ... - Jenny phương ấp úng.
Đến đoạn jenny phương đang cứng họng thì thằng Bá Lộc nó lại nhảy vô thêm dầu vào lửa:
- Ờ thì người ta có người để ý rồi đó.
- Nó để ý ai? Ai để ý nó?





Bá Lộc nó không nói ra, bụm miệng cười sằng sặc. Còn nhỏ Hảo thì bay vào hỏi tới tấp. Thế đó. Chuyện của jenny phương bao giờ cũng là đề tài bàn tán của hai đứa nó. Lúc này mà ở lại đây thế nào lát nữa cũng bị tụi nó đem ra "mổ xẻ". Thôi thì chuồn đi cho lẹ.
***
Jenny phương đứng ngắm nhìn những cánh hoa phượng đang hé nụ trên những tán cây. Gió mùa hè thổi qua, làm mát mái tóc của jenny phương. Jenny phương thích thế. Lúc nào buồn jenny phương đều ngồi một mình bên chiếc ghế đá, nhìn ngắm mọi vật xung quanh và suy nghĩ. Suy nghĩ về mọi thứ...
Mùa thi cũng trôi qua trong những cái thở dài nhẹ nhõm và nó cũng đã khép lại một năm học với nhiều kỉ niệm. Và ngày jenny phương không muốn đến cũng đã đến...
 ***
Ngày chia tay, lớp jenny phương thật khác thường. Chẳng còn thấy những cái trò nghịch ngợm hằng ngày đâu nữa. Thay vào đó là những cái ôm, những giọt nước mắt không ngừng tuôn. Thằng Thanh, thằng Khánh thường ngày chóp chép cái miệng là thế, nhưng hôm nay lại im bặt và khóc. Cô Lan chủ nhiệm cũng không thể cầm được nước mắt. Tất cả những dòng lưu bút cũng đã truyền tay nhau viết hết rồi. Chỉ còn lại những kí ức cô đọng...
Jenny phương lén nhìn cậu ấy. Một ánh mắt trĩu buồn đang nhìn xa xăm. Có không, jenny phương và cậu ấy sẽ không còn gặp được nhau nữa, khi mỗi đứa rong đuổi theo ước mơ của mình. Bỗng dưng nước mắt jenny phương lăn, ướt đẫm trang lưu bút.
Thôi thì xem như một kí ức đẹp. Trách sao jenny phương không đủ dũng cảm để nói nên lời yêu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét